Chính quyền
Kiev đã bị đặt trong một tình thế vô cùng bi đát: Đánh thì bại trận dẫn đến
nguy cơ vỡ trận, mà không đánh thì nguy cơ bị lật đổ, tan rã.
Có thể nói, khủng hoảng tại Ucraine thực chất là một
cuộc chiến địa chính trị quyết liệt nhất giữa Nga với Mỹ và phương Tây sau
chiến tranh lạnh. Nhân dân Ucraine đã không may rơi vào vòng lao lý do một
chính quyền vô trách nhiệm, đã tự biến mình thành một quân cờ mặc sức cho thế
lực bên ngoài thi thố, như một con chuột bạch cho những kẻ hiếu chiến, bất nhân
thí nghiệm.
Tính đến nay, trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn”
mà chính quyền Kiev
và quân ly khai gây ra tại miền Đông, đã có ít nhất 5.086 người đã thiệt mạng
và 10.948 người bị thương từ giữa tháng 4/2014 đến ngày 21/1/2015. Đây là
con số, dù chưa dừng lại tại đó, nhưng cũng khiến cho người dân Việt Nam đau lòng về những người bạn đã một thời hết
lòng ủng hộ cho sự thống nhất giang sơn Việt Nam . Buồn hơn nữa khi “Thế trận tại
Ucraine là thế trận mà chính phủ mới thành lập (sau vụ Maidan) của Ucraine hoặc
phải tan rã hoặc lãnh thổ Ucraine bị chia cắt” lại đang sắp trở thành hiện
thực.
Trong cuộc chiến với quân ly khai miền Đông nói
riêng và trong quân sự nói chung, bại một số trận không phải là thảm họa, là
điều có thể xảy ra, nhưng trong chiến dịch tranh dành sân bay Donetsk được ví
như “Trận Stalingrad” ở miền Đông Ukraine và của riêng người Ukraine, xét trên
các khía cạnh giá trị chiến lược và giá trị biểu tượng thì kẻ bại trận này,
đồng nghĩa với thảm họa. Đáng tiếc cho Kiev là họ bị bại trận, để mất sân bay
Donetsk và mất luôn điểm chốt 29, 31 trên tuyến cao tốc vào tay chính phủ cộng
hòa Donestk (DPR).
Đối với Kiev, việc để mất sân bay Donetsk đã giáng
một đòn đau vào quyết tâm đánh thẳng vào sào huyệt của quân ly khai, làm mất uy
tín của chính quyền cũng như khả năng chiến đấu của quân đội. Quân đội chính
phủ Kiev không có được điểm tựa chiến lược về hậu cần, kỹ thuật để triển khai
các chiến dịch tấn công vào các địa điểm bị kiểm soát bởi cộng hòa Donestk (DPR)
và Lugansk (LPR) tự xưng.
Với quân ly khai, sân bay Quốc tế Donetsk có chiều
dài đường băng gần 4km, thuộc diện dài nhất ở châu Âu, đủ sức tiếp nhận các
loại máy bay vận tải hạng nặng, dù hiện nay đã bị hư hại không thể hoạt động, nhưng
xét trong dài hạn, việc kiểm soát được khu vực chiến lược này cũng sẽ có điều
kiện thuận lợi để thiết lập các đầu cầu về giao thông và hậu cần, đó sẽ là hạ
tầng quan trọng để xây dựng một nhà nước độc lập ở Đông Ukraine như những gì mà
các thủ lĩnh DPR tuyên bố.
Có thể nói, chính quyền Kiev đang ở trong 2 áp lực rất nguy hiểm. Một
là được dựng lên bởi các lực lượng cực đoan từ Maidan và hai là tồn tại bằng sự
viện trợ của nước ngoài. Do vậy, muốn nước ngoài viện trợ và không muốn bị
phong trào Maidan lật đổ thì phải chống Nga điên cuồng, đó là phải tấn công vào
quân ly khai miền Đông. Cho nên, không đánh không được, mà đánh thì chỉ có
thua.
Trước hết, về tổ chức chỉ huy. Cái gọi là quân đội
Ucraine chỉ là một đội quân ô hợp. Nói là ô hợp vì nó gồm lực lượng đánh thuê,
lực lượng của các nhà tài phiệt và lực lượng của chính phủ, tham gia tác chiến tại
miền Đông. Một lực lượng tham gia tác chiến mà có mục tiêu chính trị khác nhau,
đương nhiên, sẽ không bao giờ chịu sự lãnh đạo của nhau, vì nhau, vì mục tiêu
chung…thì khi tác chiến liệu có lực lượng nào quyết tâm hy sinh, quên lợi ích
riêng của mình không? Đã thế, tướng lĩnh chỉ huy của quân chính phủ chỉ là “tay
ngang” thì rất khó để chỉ huy tác chiến hợp đồng trong chiến dịch lớn. Trong
khi đó, quân ly khai thì chỉ một mục tiêu chính trị “chiến thắng hay là chết”
đã khiến cho họ thành một khối thống nhất có quyết tâm ý chí cao. Các mũi tấn
công phải cố hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ của chỉ huy giao mà không tính
toán thiệt hơn với đơn vị này, đơn vị kia vì có cùng lợi ích. Ngoài ra rất khó
để phân biệt có cố vấn quân sự Nga hay không bởi vì họ đều là người Nga.
Về trang bị, quân đội Ukraine được trang bị yếu kém hơn
quân ly khai. Tổng thống Poroshenko đã từng kêu gào Mỹ viện trợ vũ khí, Hạ
viện, thượng viện Mỹ cũng thống nhất viện trợ vũ khí cho Ukraine nhưng không thể muốn mà
được.
Mỹ không viện trợ vũ khí cho Kiev , không phải vì Mỹ sợ tuyên bố của Nga là
Nga sẽ động binh. Mỹ sẵn sàng đánh Nga đến người châu Âu cuối cùng thì Ukraine , giá
trị không là gì so với châu Âu nên cũng không ngoại lệ. Vấn đề là hiện nay,
quân đông không phải là mạnh, là thắng mà quyết định thành bại trên chiến trường Ukraine là bên nào có nhiều
vũ khí hiện đại, công nghệ cao chứ không phải chỉ dựa vào mấy quả lựu đạn, pháo
cối hay xe bọc thép hạng nhẹ.
Vũ khí Mỹ không thiếu, nhưng sử dụng được không phải
ngày một ngày hai mà phải có trình độ, huấn luyện nhiều năm mới khai thác sử
dụng được. Vì thế, quân Kiev
hiện nay là không thể sử dụng được vũ khí hiện đại, hạng nặng… của Mỹ dù có cho
không.
Trong khi đó, vũ khí hạng nặng, hiện đại, vũ khí
công nghệ cao của Nga chắc chắn không thể không viện trợ cho quân ly khai. Quân
ly khai đã, sẽ được huấn luyện thường xuyên, hàng ngày, trực tiếp bởi người Nga
láng giềng, điều mà người Mỹ có muốn cũng không thể làm ngay được cho quân
Kiev. Hãy lưu ý rằng, chỉ cần chuyến xe “cứu trợ nhân đạo” thứ 2 là quân Kiev
từ thế thượng phong với tuyên bố “quân ly khai đầu hàng hay là chết”, đã vội
chấp nhận kí thỏa thuận ngừng bắn Minsk vào 5/9/2014, nay Nga đã “cứ trợ nhân
đạo” cho miền Đông chuyến thứ 12 và phương Tây yêu cầu Nga công khai hàng viện
trợ thì đã quá muộn.
Có một điều lạ lùng là lâu nay Kiev
cũng như Mỹ-phương Tây đều tố cáo Nga cung cấp vũ khí hạng nặng, hạng nhẹ…và đưa
quân chính quy sang Ukraine
nhưng lại không cung cấp bằng chứng. Tại sao hệ thống vệ tinh quân sự của
Mỹ-NATO bay lượn như sao trên vùng trời Ukraine mà không chụp được một bức
ảnh nào để chứng minh quân Nga, xe tăng Nga …đang tràn qua biên giới? Đây không
phải là chuyện đùa với Mỹ-NATO, hãy coi chừng trình độ tác chiến điện tử của
Nga, có thể Nga đã vô hiệu hóa tất cả. Tại sao pháo, tên lửa của quân ly khai như "có mắt" mà của quân Kiev lại "như mù"... Và, tại sao không quân của chính phủ Kiev không sử dụng cho
chiến dịch, đều liên quan đến vũ khí phòng không đáng gờm mà quân ly khai có
được.
Thứ hai là về chiến thuật. Kiev ,
trước hội nghị “four Nomandie” đã tập trung lực lượng, chuẩn bị tấn công phủ
đầu chiếm sân bay Donetsk
nhưng bị lộ tẩy mà không biết hoặc bất chấp không cần biết là điều cực kỳ nguy
hiểm đến thành bại của chiến dịch quân sự.
Để tiến hành một chiến dịch quân sự là phải đánh giá
so sánh lực lượng, từ đó mới hạ quyết tâm chiến dịch, nhưng đằng này các nhà
quân sự, chính trị Kiev có vẻ như không hề làm công tác tham mưu, bởi hầu như
tất cả các tiêu chí, đặc biệt là ý chí, tinh thần, đều thua kém, Kiev chỉ hơn
mỗi quân đông. Tổng thống Poroshenko đã từng ngầm ngùi khi ký thỏa thuận ngừng
bắn 5/9 rằng” Ukraine muốn thắng nhưng Nga không cho họ thắng” và ngay Thủ
tướng hiếu chiến Jatsenuik cũng phải xót xa, bi quan rằng, đánh nhau với quân
ly khai miền Đông là đánh nhau với nước Nga…thế nhưng Kiev vẫn lao vào. Phải
chăng Kiev cần
viện trợ nên bất chấp? Kiev
quý dollars hơn máu người lính?...
Tổng thống Putin trước đó 2 ngày đã gửi kế hoạch hòa
bình đến TT Poroshenko nhưng bị từ chối thẳng thừng. Đây là nước cờ “bỏ thuốc
độc vào giếng” của “cáo già” của Putin trước “thỏ non” Poroshenko và đặc biệt
trước sự hiếu chiến của Thủ tướng Ukraine Jatsenuik, đã làm cho cả hai đều mắc
sâu vào bẫy. Rõ ràng, trước dư luận, Nga đã có thiện chí, mong muốn hòa bình
đấy chứ, nhưng Kiev
đâu có muốn vậy, họ muốn giải quyết xung đột với người miền Đông bằng quân sự.
Và, giờ đây nếu quân ly khai miền Đông đang đe dọa tiến về Mariupol thì các
ngài hãy kêu gào với…quân ly khai. Sự giải thích của nước Nga là, “giờ đây quân
ly khai miền Đông đâu có nghe Kremlin và Kremlin cũng đâu có quyền hành gì với
họ như phương Tây tưởng” là sự giải thích “chuẩn không cần chỉnh” trước các
hoạt động quân sự của quân ly khai nếu xảy ra.
Đến đây, chúng ta đều thấy rằng, Kiev
muốn giải quyết miền Đông bằng biện pháp quân sự là không thể, họ càng đánh
càng thua và trong tình thế hiện nay (nội bộ Ukraine
và quốc tế), Ukraine ,
trên nguyên tắc đã bị vỡ trận. Quân ly khai có đủ sức không những chiếm
Mariupol mà còn đủ sức để tiến đến Kiev .
Tuy nhiên, khai thác nó hay không, phụ thuộc vào
chiến lược Nga, mối quan hệ Nga với Mỹ-phương Tây…Nếu như Kiev và phương Tây
tin rằng, Nga chỉ cần một nhà nước liên bang hóa tại Ukraine mà quyền lợi của
người Nga ở đó được bảo đảm, một chính phủ không bài Nga, không là thành viên
NATO thì cuộc khủng hoảng Ukraine kết thúc. Đáng tiếc là Mỹ không muốn khủng
hoảng Ukraine kết thúc, nên máu người Nga và người Ukraine
vẫn chảy.