Nếu như cho rằng, Mỹ can thiệp ở Việt Nam
từ năm 1954 là để ngăn chặn sự bành trướng của CNCS tại ĐNA thì sai lầm lớn ở
đây là Mỹ đã nhầm tai hại điều đó khi ngăn chặn sự thống nhất giang sơn của dân
tộc Việt.
Cuộc kháng chiến
chống thực dân Pháp đang ở giai đoạn kết thúc có lợi cho dân tộc Việt Nam thì
Mỹ nhảy vào can thiệp, hà hơi tiếp sức cho thực dân Pháp hòng duy trì và đè bẹp
nhà nước công nông đầu tiên ở ĐNA. Nhưng sau trận Điện Biên Phủ chấn động địa
cầu, khiến quân đội Pháp không gượng dậy nổi tại chiến trường Việt Nam thì Mỹ
chính thức nhảy vào thay chân thực dân Pháp hòng “ngăn chặn sự bành trướng của
CNCS ở ĐNA” và chính thức tự biến mình thành kẻ thù trực tiếp, nguy hiểm của
dân tộc Việt Nam. Mỹ đã nhận định sai mục tiêu chiến tranh của Việt Nam và gặp
họa lớn khi đã ngăn cản sự thống nhất giang sơn của người Việt thay vì cuộc chiến “ủy nhiệm”
như họ tưởng.
Giá như Mỹ
không can thiệp và nhảy vào thay chân Pháp; giá như Mỹ hiểu đúng Việt Nam chỉ
muốn độc lập, tự do, thống nhất giang sơn về một mối là mục tiêu tối thượng,
chứ không đổ máu vì bất kỳ một sự “ủy nhiệm” nào của ai; giá như Mỹ quan tâm
giải mã rõ ràng thông điệp của dân tộc Việt Nam qua lá thư của Chủ tịch Hồ Chí
Minh gửi cho Tổng thống Mỹ trước năm 1945 và lời mở đầu của bản Tuyên ngôn độc
lập khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa thì có lẽ dưới sự lãnh đạo sáng
suốt của Hồ Chí Minh, xuất hiện ở Đông Nam châu Á một nước Việt Nam không theo
Trung Quốc nhưng thân Mỹ và thân Nga… và đương nhiên không có ngày 30/4/1975.
Sự thù địch phi lý.
Cuộc chiến
tranh Việt Nam đã trôi qua 40 năm, một thế hệ tham gia vào đó gần như không còn
tồn tại trên cõi đời, nhưng di chứng chiến tranh để lại trên đất nước Việt Nam
và nước Mỹ thì đang còn tồn tại.
Với Việt Nam, chiến
tranh đã đi vào lịch sử, thế hệ trẻ Việt Nam đã không quên quá khứ nhưng hướng
tới tương lai, muốn là bạn với các quốc gia trên thế giới kể cả Mỹ, gồng mình
phấn đấu hàn gắn những vết thương chiến tranh, trong đó vết thương nặng nề nề
nhất là sự tụt hậu nền kinh tế, văn minh, so với các láng giềng.
Cũng như Việt Nam ,
Mỹ đã đi ra khỏi cuộc chiến tranh nhưng với tâm thế và vị thế của một cường
quốc bá chủ thế giới nên vết thương chiến tranh không dễ lành. Sự thù địch với
Việt Nam vẫn còn đó, bởi đã 40 năm qua, quan hệ hợp tác Việt-Mỹ dù “phát triển
nhanh ngoài tưởng tượng” nhưng “lòng tin chiến lược”, lòng tin bè bạn vẫn chưa
đến độ khi “cấm vận vũ khí sát thương với Việt Nam của Mỹ” vẫn chưa được bãi
bỏ.
Cấm vận vũ khí
sát thương với Việt Nam
của Mỹ hiện tại là một biểu tượng có ý nghĩa về giá trị tinh thần hơn nhiều lần
về giá trị vật chất. Cho rằng, khi bỏ cấm vận vũ khí sát thương là Việt Nam lập
tức sẽ mua vũ khí Mỹ và chính thứ vũ khí Mỹ sẽ bảo vệ vững chắc chủ quyền biển
đảo Việt Nam trước bất kỳ kẻ thù nào là quá đề cao về vai trò của vũ khí nói
chung và vũ khí Mỹ nói riêng. Hơn nữa Việt Nam không có quá nhiều tiền để mua
vũ khí Mỹ và không phải bất kỳ vũ khí Mỹ nào cũng đều phù hợp với cấu trúc hệ
thống phòng thủ, nghệ thuật quân sự của Việt Nam đã đang vận hành. Nói như vậy
không có nghĩa là Việt Nam
cho rằng không có loại vũ khí Mỹ nào phù hợp với tình hình phòng thủ của Việt Nam là
hồ đồ, duy ý chí. Việt Nam vẫn mơ ước nhắm đến những thứ vũ khí Mỹ mà nếu có sẽ
làm tăng sức mạnh phòng thủ của Việt Nam lên nhiều lần và đó là chuyện khác.
Nếu như ai đó
cho rằng, việc Mỹ chưa bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương với Việt Nam là do chế
độ Cộng sản ở Việt Nam, là do độc đảng, mất dân chủ (dân chủ kiểu Mỹ)…thì chưa
hiểu rõ bản chất của vấn đề. Đảng cộng sản hay đảng cộng hòa, đảng dân chủ,
đang cứu quốc….chỉ là những cái tên, có thể khác nhau về phương pháp luận, tư
tưởng, nhưng mà bản chất của đảng cầm quyền là không khác nhau. Việt Nam đâu có bành trướng xuất khẩu CNCS, Việt Nam đâu có ý đồ
tấn công thách thức vị thế nước Mỹ…như Trung Quốc, hay Nga.
Vấn đề ở đây là
trên thế giới, Mỹ là bá chủ nên Mỹ không có bạn và không cần bạn mà chỉ có chư
hầu. Việt Nam muốn là bạn với Mỹ chứ không muốn phụ thuộc, chư hầu của Mỹ (và
bất kỳ kẻ nào) là điều chưa quen với hành động, cư xử của Mỹ, chưa có trong
khái niệm của vị bá chủ Hoa Kỳ. Cho nên, quan hệ Việt Nam và Mỹ như một dòng
chảy chưa được khơi thông khi còn có sự thù địch phi lý của chính quyền Mỹ.
Chừng nào “Cấm
vận vũ khí sát thương với Việt Nam ”của
Mỹ chưa được dỡ bỏ thì chứng tỏ Mỹ đang thù địch Việt Nam , lòng tin với nhau chưa đến độ.
Đã đến lúc nước Mỹ cần có bạn bè.
Quốc gia chư
hầu và quốc gia bạn bè có đặc điểm khác nhau căn bản, đó là, chư hầu thường hay
phản bội, nhưng bạn bè thì không (đương nhiên khi bạn bè mà trở thành kẻ phản
bội thì kẻ đó là kẻ được xem là bỉ ổi nhất). Quốc gia chư hầu thường bị khuất
phục bởi uy vũ và bị quyến rũ bởi giàu sang, vì thế, trong tình hình thế giới
đa cực như hiện nay, khi vị thế của Mỹ bị lung lay, không còn độc nhất thống
trị thế giới nữa thì những quốc gia Mỹ coi như chư hầu thường “đổi chiều” nhanh
chóng là phù hợp với quy luật cai trị muôn đời.
Nga nổi lên ở
châu Âu với một sức mạnh hiện hữu thách thức vai trò bá chủ của Mỹ chẳng phải
đã làm cho EU, NATO rối loạn sao? Trung Quốc nổi lên ở châu Á chẳng phải đã
khiến cho địa chính trị của Mỹ bị tấn công, một vài quốc gia tưởng chừng như là
thân Mỹ trong chiến tranh Việt Nam
đã trở giáo theo Trung Quốc, thậm chí có nước còn theo Nga bất chấp Mỹ đó sao?
Khi một quốc gia đã thay đổi lịch sử thế chiến 2 để phục vụ mưu đồ chính chính
trị như một số quốc gia Đông Âu hiện nay thì không ai có thể chắc họ sẽ không
thay đổi tiếp theo.
Việt Nam chỉ bị bạn bè phản bội, hoặc bị kẻ mạo danh
bạn bè phản bội “mặc cả trên lưng”…chứ Việt Nam chưa từng phản bội ai. Hãy còn
đó mối quan hệ bạn bè Việt Nam-Lào, Việt Nam-Cu Ba, Việt Nam-Liên xô-Nga…mà
thời gian, thử thách bới thăng trầm của lịch sử vẫn không hề thay đổi. Đơn giản
là bởi vì Việt Nam “giàu
sang không quyến rũ, uy vũ không khuất phục”, văn hóa dân tộc Việt Nam
luôn coi trọng chữ ân và chữ nghĩa.
Có một quốc gia
bạn bè như Việt Nam
là quý hơn vàng. Với một vị trí có địa chính trị, địa quân sự, địa kinh tế,
quan trọng trên khu vực châu Á-Thái Bình Dương như Việt Nam nếu là bạn bè sẽ
giàu có cho bất kỳ quốc gia nào.
Đã hơn 40 năm, Việt
Nam và Mỹ đã đánh nhau đến “bươu đầu sứt trán” vì Việt Nam không muốn làm chư
hầu và trước đó, trong hơn 4000 năm qua dân tộc Việt cũng vì không muốn làm chư
hầu nên đã đánh nhau oanh liệt, chiến thắng vẻ vang với giặc phương Bắc… thì có
gì khó khăn cản trở Việt Nam trở thành một quốc gia bạn bè của Mỹ. Việt Nam muốn là bạn với Mỹ (lưu ý: “muốn là bạn” chứ
không phải “muốn làm bạn”) và Mỹ nên coi Việt Nam là bạn, Mỹ nên cần có quốc gia
bạn bè.