Đánh giá thấp EW của Nga là sự rồ dại, nguy
hiểm nhất của bất kỳ cơ quan Tham mưu – Tác chiến nào…
Sau cuộc xung
đột ở Nagorno-Karabakh, một số lượng lớn các ấn phẩm về cùng chủ đề đã xuất hiện
trên Internet, các tác giả cho rằng cuộc chiến này đã chứng minh một thực tế
không thể chối cãi: Nga, có vũ khí hạt nhân và siêu thanh trong kho vũ khí của
mình, nhưng không thể phòng thủ trước các UAV hiện đại giá rẻ.
Các bài báo với
giọng điệu ê chề: “Ác mộng! Mọi thứ đã mất! Hệ thống phòng không của
Nga được ca ngợi lâu nay không thể chống lại các UAV của Thổ Nhĩ Kỳ và của
Israel. Và điều này có nghĩa là trong bất kỳ cuộc chiến nào, tất nhiên, nếu
nó không phải là hạt nhân, Nga sẽ bị đánh bại!”…
Liệu những viễn
cảnh ảm đạm như vậy được tạo ra từ UAV Thổ Nhĩ Kỳ có thực sự đang chờ đợi Nga, và tất cả những
khoản ngân sách dành cho việc chế tạo vũ khí siêu hiện đại, thứ mà Tổng thống
Putin đã hơn một lần nói đến với niềm tự hào, đã bị lãng phí?
Về vấn đề này,
để tiếp cận, tìm hiểu một cách nghiêm túc thì đừng vội đánh giá qua những bức
tranh trên mạng YouTube, TV, Internet, bởi vì, trên đó, nhà thơ, nhà văn và các
“lều báo” đều trở thành những chuyên gia quân sự, những sỹ quan Chỉ huy-Tham
mưu kỳ cựu…
Đánh giá chung UAV – đối tượng tác chiến của
Nga
Hãy xem tại
chiến trường Syria, nơi Nga đối đầu không chỉ với quân khủng bố các loại (quá dễ)
mà chính là đối đầu khốc liệt với Mỹ-NATO.
Tại đây, Nga
có căn cứ Không quân – Hải quân liên hợp là Khmeimim và Tartus. Vai trò, vị trí
chiến lược của 2 căn cứ này với Nga tại Syria và Trung Đông như nào ai cũng biết,
do đó, chúng ta đều tin rằng, Mỹ-NATO (bao gồm Thổ Nhĩ Kỳ) luôn tìm mọi cách
đánh phá, tiêu diệt…
Rõ ràng là Mỹ-NATO
không thể dùng vũ khí lớn như máy bay, tàu chiến, tên lửa…tấn công trực tiếp
vào căn cứ quân sự Nga, nhưng việc sử dụng quân khủng bố được Mỹ-NATO và đặc biệt
là Thổ Nhĩ Kỳ nuôi dưỡng tấn công vào Khmeimim luôn trong kế hoạch tác chiến của
Mỹ-NATO.
Thực tế là đã
có hàng trăm UAV, tên lửa, mang danh của quân khủng bố tấn công vào Khmeimim và
Tartus, tuy nhiên, tất cả, không một chiếc UAV hoặc một quả tên lửa nào lọt vào
được khu vực phòng thủ của Khmeimim và Tartus. Vì sao? Vì UAV không hiện đại
hay vì phòng không Nga tốt?
Bạn cho rằng
vì Thổ Nhĩ Kỳ, Israel, Mỹ quá tốt với Nga nên không sử dụng UAV của mình mang
danh quân khủng bố “đâm sau lưng” Nga tại đó? Ngây thơ! Nên nhớ, Khmeimim và
Tartus là phép thử, là khu vực thử nghiệm cho UAV và EW của Mỹ-NATO, Israel.
Như vậy, điều
thứ nhất rút ra là, Nga không cho phép một UAV nào, tên lửa nào đụng đến quân
Nga.
Bây giờ hãy
xem cuộc chiến UAV mà Thổ Nhĩ Kỳ sử dụng tại Syria với quân Assad trên chiến
trường Idlib và Libya.
Với Idlib,
quân Assad trong chiến dịch thông đường cao tốc M5, M4 đã đụng đầu rất quyết liệt
với UAV của Thổ Nhĩ Kỳ. Và có thể coi việc Thổ Nhĩ Kỳ sử dụng UAV tham gia tác
chiến tại Idlib là lần đầu tiên và tất nhiên đã gây ra sự bất ngờ, tổn thất cho
quân Assad.
Báo chí mạng
rùm beng lên chuyện UAV của Thổ Nhĩ Kỳ chiếm lĩnh bầu trời Idlib, “bắn hạ” cả
máy bay MiG-29 của Syria, tuy nhiên, khi Nga ra tay thì huyền thoại UAV Thổ Nhĩ
Kỳ tắt lịm, quân đội Thổ Nhĩ Kỳ phải lùi bước trong trận quyết chiến chiến lược
tại ngã ba đường cao tốc M5-M4. Thổ Nhĩ Kỳ phải ký tiếp với Nga tại Sochi về
Idlib.
Tại Libya, quân
Thổ Nhĩ Kỳ đã đánh bật quân của Tướng Haftar bởi nhờ UAV khống chế vùng trời.
Báo chí một lần nữa tung hô và coi Nga là kẻ thất bại dưới tay UAV Thổ Nhĩ Kỳ.
Nhưng hãy xem, tại sao Thổ Nhĩ Kỳ lại phải dừng bước trước làn ranh đỏ Sirte?
Đương nhiên,
không thể phủ nhận thành công của UAV Thổ Nhĩ Kỳ tham gia tác chiến với đối thủ
có hệ thống phòng không và EW yếu kém. Vì thế lấy chiến công của nó với quân
Assad hay quân Haftar để đánh giá thấp quân Nga là không phải của giới quân sự.
Như vậy điều
thứ hai rút ra là: “Hoạt động quân sự là sự phát triển tiếp theo của chính trị.
Nói nôm na thì hoạt động quân sự phục vụ mục tiêu chính trị”. Do đó, UAV Thổ
Nhĩ Kỳ hay hoạt động quân sự của Thổ Nhĩ Kỳ và hoạt động quân sự của Nga được
điều chỉnh bằng ý đồ chính trị.
Luận điểm
chính trị - quân sự này càng rõ hơn tại chiến trường Nagorno-Karabakh…có điều
chúng ta không tham vọng phân tích hết mà chỉ tiếp cận một diễn biến nhỏ về tác
chiến của UAV Thổ Nhĩ Kỳ tại đó…
UAV Thổ Nhĩ Kỳ trên Nagorno-Karabakh
Thực tế tại
Idlib, Libya và Nagorno-Karbakh, khán giả ngồi trong phòng lạnh được xem các
video chiến trận là được có từ UAV. Bạn không có các video từ tên lửa, pháo
binh, hệ thống tên lửa phóng loạt - là hỏa lực quyết định thắng bại của chiến
trường, chứ không phải UAV.
Chính vì thế bức
tranh từ chiến trường trong mắt dân Internet là từ UAV, trong khi đó thực tế
chiến trường thì tổn thất chính của quân Armenia khiến bại trận không phải là từ
UAV, tất nhiên không phủ nhận là UAV có một phần trong đó.
UAV của Thổ
Nhĩ Kỳ, Israel tại Nagorno-Karabakh thường “đi lạc” vào Armenia, vào căn cứ
quân sự Nga và luôn bị hạ, có ngày hàng chục chiếc. Tại sao vậy? Trong khi trên
chiến trường Nagorno-Karabakh thì UAV Thổ Nhĩ Kỳ làm mưa làm gió?
Không biết! Nhưng
câu trả lời chắc chắn nằm trong mối quan hệ quân sự với chính trị đã nêu.
UAV Thổ Nhĩ Kỳ là cơn ác mộng với Nga?
UAV có 2 loại,
loại được điều khiển bởi hệ thống định vị dẫn đường GPS và loại có thể đi, dựa
vào hệ thống định vị quán tính của chúng và hệ thống tương quan, so sánh hình ảnh
của địa hình với tuyến đường được đặt trong thiết bị (tương tự với Tomahak của
Mỹ).
Loại đầu như
Bayraktar-TB2 của Thổ Nhĩ Kỳ giá chừng 1 triệu USD, loại đắt như MQ-9 Reaper của
Mỹ có giá 20-30 triệu USD/chiếc, đặc biệt, loại sau, không phụ thuộc vào hệ thống
định vị vệ tinh, là chiếc RQ-4 Global Hawk trị giá 150 triệu USD.
Trong khi đó, chiếc
F-35 của Mỹ - một máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm, thì nó có giá khoảng 100
triệu USD, còn một chiếc máy bay F-16 Eurofighter, thì chỉ là 50 triệu USD.
Như vậy UAV
Bayraktar-TB2 Thổ Nhĩ Kỳ chưa là gì khi nó hoàn toàn phụ thuộc vào GPS. Và theo
như chuyên gia quân sự hàng đầu của Nga, Tổng biên tập tạp chí Kho vũ khí của Tổ
quốc, Viktor Murakhovsky cho biết thì:
“Để truyền
video từ UAV đến điểm điều khiển, bạn cần một kênh liên lạc “dày”. Và nếu
thiết bị có kênh “dày” như vậy, thì tác chiến điện tử dễ dàng, với xác suất
cao, phát hiện và mở nó: từ hai điểm khác nhau, giao điểm của hai chùm tia và
chúng ta thấy trung tâm điều khiển của một chiếc máy bay không người lái như vậy
ở đâu…”
Như vậy, có thể
nói EW của Nga nhắm vào mục tiêu là Trung tâm điều khiển và, hiểu rồi, đó là lý
do vì sao tại Nagorno-Karabakh, UAV Thổ Nhĩ Kỳ cứ đi lạc đến căn cứ quân sự Nga
và Iran rồi rơi mà không có vết đạn nào…
Rốt cuộc, về UAV
Thổ Nhĩ Kỳ, không chỉ dân mạng, đây là tuyên bố của Bộ trưởng quốc phòng
Ukraine Ruslan Khomchak, rằng, UAV đa năng Bayraktar TB2 mua từ Thổ Nhĩ Kỳ sẽ
“săn lùng” các mục tiêu ở Crimea, bảo vệ bờ biển Biển Đen và biển Azov…
Thật đáng lo
ngại khi giới quân sự Ukraine nhắm mắt với điều này, quá đề cao UAV Bayraktar
TB2 Thổ Nhĩ Kỳ trong kế hoạch tác chiến để mở chiến dịch “giải phóng Donbass”
thì hậu quả khôn lường. Hy vọng tuyên bố của Bộ trưởng quốc phòng Ukraine chỉ
là đùa.