Lòng tự hào dân tộc, tự tôn dân tộc của
người Việt bao đời nay mà sự kiện U-23 Việt Nam là nút kích hoạt, kết nối phát
tiết…
Thế giới đang
rất ngạc nhiên khi chứng kiển cảnh cả nước Việt Nam đón đội bóng U-23 của mình
giành Á quân Châu Á từ Trung Quốc trở về…
Tuy nhiên, tầng
lớp những tinh hoa chính trị nước Pháp, nước Mỹ và tất nhiên, không thể không
nhắc đến người Trung Quốc, thì họ không ngạc nhiên, bất ngờ một chút nào, bởi
lẽ, với họ, đó không phải là một cái gì cụ thể, không phải là bóng đá, không
phải là U-23 Việt Nam…
Không phải, không chỉ là bóng đá!
Hàng vạn người
dân ùa ra đường đón U-23 Việt Nam và nên nhớ rằng không chỉ thế đâu, còn có
hàng triệu, hàng triệu người từ mái nhà, từ góc phố, từ góc chợ đang chăm chú
theo dõi trên màn hình mà tâm hồn như đang bay bổng tràn ngập chiến thắng…
Quốc hội, Nhà
nước, Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam cũng hân hoan, đến mức một Phó Thủ tướng
cũng ra đường “đi bão” hô vang “Việt Nam vô địch”…Thủ tướng chính phủ cũng bỏ
công việc trong 4 giờ để đón “đoàn quân chiến thắng”…
Bóng đá ư?
Không hẳn, không phải. Bởi lẽ trong đó không phải ai ai cũng thích bóng đá đến
độ đam mê, cũng hiểu bóng đá, cũng coi bóng đá như môn thể thao vua…
Mấy cô, mấy bà
chẳng quan tâm gì đến ngoại hạng Anh, không cần biết đến Ronaldo, Bekham hay
Messy, Mét siếc gì hết đâu, thấy bóng đá là chuyển kênh ngay…thế nhưng kể từ
khi đội U-23 Việt Nam đánh bại đội Australia là như cơn nghiện…vừa xem vừa chửi
trọng tài ra rả mỗi khi thổi còi phạt U-23 Việt Nam của họ…
Đúng rồi, giờ
đây càng hiểu trong lúc vận nước như “mành treo chuông nặng” thì từ lời kêu gọi
toàn quốc kháng chiến 12/1946 của Bác Hồ, cả nước như “lên đồng” lao vào trận
“quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Pháp đại bại bằng trận Điện Biên Phủ chấn
động địa cầu.
Giờ đây mới
hiểu “không có gì quý hơn Độc lập, Tự do”, mới hiểu sâu sắc hơn ý thơ của nhà
thơ Tố Hữu “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Mà lòng phơi phới dậy tương lai”,
mới hiểu “xe chưa qua nhà không tiếc” của dân khu 4 anh hùng...là nguồn cơn ý
chí, tinh thần của dân tộc này cho ngày 30/4/1975 lịch sử.
Vậy thì bóng đá
ư? Không phải chỉ là bóng đá. Những quốc gia có đội bóng vô địch Wolr Cup người
ta cũng không đón chào như vậy, như Việt Nam . Phải chăng hơn 90 triệu dân
Việt Nam
quá đam mê bóng đá, coi bóng đá như một tôn giáo? Không phải.
Đơn giản là
chẳng có dân tộc nào như dân tộc Việt, vì dù bị hơn ngàn năm đô hộ bởi phong
kiến phương Bắc, rồi một thế kỷ thực dân cũ, mới…nhưng vẫn không “đồng hóa”
được dân tộc này bởi lòng tự hào, tự tôn dân tộc đã nhiễm vào gen di truyền
người Việt.
Lòng tự hào, tự
tôn dân tộc đó khi được kích hoạt, kết nối thì tạo ra một sức mạnh dân tộc vô
địch mà bất cứ kẻ thù nào sớm hoặc muộn đều bị đánh bại. Và thực tế đã chứng
minh hùng hồn…
U-23 Việt Nam giải Á quân
châu Á ư? Một phần, nhưng trên tất cả đó là sự biểu hiện lòng tự hào dân tộc,
tự tôn dân tộc của người Việt bao đời nay mà sự kiện U-23 Việt Nam là nút kích
hoạt, kết nối lòng tự hào, tự tôn dân tộc Việt phát tiết, trào dâng…
Tự hào, tự tôn
dân tộc là nguồn gốc của lòng yêu nước, căm thù quân xâm lược đã ăn sâu vào
huyết thống của người Việt hơn 4000 năm nay và đúng như Bác Hồ đã nói “tinh
thần ấy kết thành một làn sóng nhấn chìm bè lũ bán nước và cướp nước”…
Tổ quốc bị xâm
lăng, bị đe dọa xâm lăng, chủ quyền lãnh thổ bị đe dọa xâm hại thì lòng tựu
hào, tự tôn dân tộc dâng lên, phát tiết thành lòng yêu nước, căm thù xâm lược,
cả nước sẵn sàng ra trận…
Những tiếng lạc loài…
Như đã nói
trên, không phải ai người Việt Nam cũng đam mê bóng đá, coi bóng đá như một tôn
giáo, nhưng chính bóng đá mà cụ thể là thành công của U-23 Việt Nam đã kích
hoạt, kết nối lòng tự hào, tự tôn dân tộc phát tiết…
Vì thế kẻ nào
đi ngược lại “làn sóng” này là lập tức bị nhấn chìm ngay và luôn không ngo ngoe
chống đỡ.
Xúc phạm đến
chiến thắng của U-23 Việt Nam
ư? Coi giải đấu này như học sinh thi đấu ư?...Hãy lấy Daniel Hauer, một tay
quốc tịch Mỹ đang làm rể ở Việt Nam ,
làm gương.
Tuy thế, đáng
buồn hơn có những người Việt Nam mang tên nhà “đấu tranh dân chủ” lại không vui
với cái vui này, tỏ vẻ cay cú với chiến thắng của U-23 Việt Nam…thì quả thật
tầm hiểu biết và sự nhạy bén, nhận thức về chính trị của họ quá kém nêu không
muốn nói là ngu dốt.
Họ đã biến mình
thành một người đi ngược chiều với chiều dân tộc, trở thành một tiếng kêu lạc
loài.
Nên nhớ và nên
hiểu, cả nước chào đón chiến thắng của U-23 Việt Nam không phải chỉ là bóng đá. Quốc
hội, Nhà nước, Chính phủ chào đón U-23 Việt Nam trở về không phải chỉ là bóng
đá…mà thông qua đó biểu hiện và phát huy, củng cố, bồi đắp lòng tự hào, tự tôn dân
tộc.
Sự hân hoan,
trào dâng của cả nước đã cho thấy sức mạnh vô địch của một dân tộc mà các thế
lực thù địch trước đây chưa kịp hiểu và hiểu sơ sài thì nay đã hiểu hơn. Đó là
sức mạnh răn đe cho bất cứ kẻ thù nào muốn xâm hại đến quyền và lợi ích của dân
tộc này.