Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Tư tưởng “không nổ súng trước” của Việt Nam



Không nổ súng trước không có nghĩa là sợ kẻ thù, sợ chiến tranh mà Việt Nam muốn hòa bình, không muốn chiến tranh.
Đã 54 năm, kể từ ngày 2/8/1964, “Sự kiện Vịnh Bắc Bộ” đã mở màn cho một chiến dịch ném bom của không quân Mỹ vào miền Bắc Việt Nam, một chiến dịch ném bom hung bạo, ác liệt nhất trong lịch sử, hòng đưa dân tộc Việt trở về “thời kỳ đồ đá” mở màn...
Tất nhiên, tiếc thay, đến nay vẫn có người cho rằng “Việt Nam khiêu khích”, “Việt Nam nổ súng trước” như giới truyền thông Mỹ lu loa một thời…đồng thời một số kẻ cũng lu loa đồn thổi lên rằng là có một lệnh cấm nổ súng nào đó trong chiến dịch CQ-88 của Việt Nam để hòng chứng tỏ Đảng CSVN, Quân đội Việt Nam yếu hèn…
Tư tưởng “không nổ súng trước” và cơ hội hòa bình…
Tư tưởng “không nổ súng trước” chỉ xuất hiện trong tình thế khi 2 quốc gia đang bị đe dọa bởi chiến tranh, trong tình huống 2 lực lượng vũ trang của họ đang đối đầu mà bất kỳ bên nào nổ súng trước thì chiến tranh sẽ xảy ra.
Tư tưởng “không nổ súng trước” của Việt Nam chỉ xuất hiện trong hòa bình, khi cơ hội cho hòa bình vẫn còn và tư tưởng đó sẽ mất đi khi chúng ta xác định không còn cơ hội nào cho hòa bình, bởi kẻ thù muốn chiến tranh, có dã tâm xâm lược Tổ quốc, giang sơn.
Do đó, với tinh thần yêu chuộng hòa bình, Việt Nam chỉ “rút kiếm” khi chỉ khi không còn một cơ hội hòa bình nào. Và, thực tế, dân tộc Việt trong suốt hơn 4000 năm giữ nước luôn luôn là người rút kiếm sau, bị buộc phải rút kiếm nhưng là “người cuối cùng tra kiếm vào vỏ”.
Tại sao cuộc kháng chiến chống Pháp nổ ra vào tháng 12/1946? Hãy đọc lời kêu gọi của Bác Hồ: “Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta đã nhân nhượng nhưng chúng ta càng nhân nhương kẻ địch càng lấn tới vì chúng muốn cướp nước ta một lần nữa…”
Phải, chúng ta đã nhân nhượng để kéo dài môi trường hòa bình, để tìm kiếm cơ hội hòa bình. Chúng ta phải cắn môi chảy máu trước sự hung hăng, khiêu khích trắng trợn của thực dân Pháp, và khi không thể còn cơ hội hòa bình nào thì Việt Nam phải rút kiếm.
Sau hiệp định Genava 1954, Việt Nam vẫn hy vọng hào hợp dân tộc để tiến hành Tổng tuyển cử thống nhất 2 miền Nam-Bắc, nhưng chỉ khi Mỹ-Diệm lê máy chém khắp miền Nam, đặt những người Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật thì lúc đó chúng ta mới tiến hành đấu tranh bằng vũ trang.
Rõ ràng, đối lập với tư tưởng “không nổ súng trước” là tư tưởng “nổ súng trước” là hành động gây chiến tranh. Và, tất nhiên, tư tưởng “nổ súng trước” luôn là tư tưởng của những quốc gia xâm lược, nước lớn, bành trướng lãnh thổ, lãnh hải.
Việt Nam, như đã nói, yêu hòa bình, ghét chiến tranh nên luôn có tư tưởng “không nổ súng trước”, tuy nhiên, có lúc buộc chúng ta phải “hành động nổ súng trước” mà “Sự kiện vịnh Bắc Bộ” là điển hình…
“Sự kiện vịnh Bắc Bộ” bài học nguyên giá trị!

Về so sánh lực lượng. Nếu như nói rằng lúc đó, so sánh về lực lượng không quân và hải quân, Mỹ hùng mạnh như thế nào thì không cần đặt ra con số, chỉ biết rằng, Việt Nam chẳng có gì để so sánh với Mỹ. Vùng trời, vùng biển Việt Nam bị Mỹ khống chế, Mỹ như “múa gậy vườn hoang”.
Về tình thế, Mỹ đã lập sẵn kế hoạch và chuẩn bị đầy đủ mọi cơ sở vật chất, kỹ thuật để ném bom miền Bắc Việt Nam, cứu nguy cho chế độ tay sai sắp tan rã. Vấn đề là cần có cớ để ra tay và tàu khu trục SS Maddox được giao thực hiện nhiệm vụ đó.
Quyết định của Việt Nam. Hơn ai hết, chúng ta quá rõ âm mưu này nhưng vẫn quyết định tấn công vào Maddox. Vì sao?
Thực ra, đánh đuổi tàu Maddox ra khỏi vùng biển chủ quyền hay thậm chí đánh chìm nó với Việt Nam không phải là điều gì quá to tát, hệ trọng, bởi lẽ, tàu Maddox trong cuộc đối đầu sắp tới của Việt Nam và Mỹ trên bầu trời miền Bắc, chỉ là “con tép riu”, là chuyện nhỏ. Cả miền Bắc Việt Nam phải đối đầu với cuộc tấn công của không lực Mỹ, của hạm đội 7 Hải quân Mỹ mới là hệ trọng, mới là chuyện vô cùng lớn mang tính sống còn.
Nhưng, Việt Nam quyết định tấn công, đánh đuổi tàu Maddox khi nó ngang ngược xâm phạm lãnh hải, chủ quyền, có nghĩa là chấp nhận cuộc đối đầu đó – cuộc đối đầu mà Mỹ muốn có bằng mọi cách gây cớ, với mọi khiêu khích trắng trợn, ngang ngược, nhất định sẽ xảy ra…, khi đã xác định không còn cơ hội nào để tìm kiếm cho hòa bình dù rất mỏng manh.
Điều rút ra từ quyết định của Việt Nam và ý nghĩa mang tính thời sự nóng cho hiện tại của “Sự kiện vịnh Bắc Bộ” là:
Thứ nhất, về quan điểm quân sự, Hải quân Việt Nam dám đánh bất cứ lực lượng Hải quân nào đông, mạnh cỡ nào dù về lý thuyết là không ai dám.
Thứ hai, về quan điểm chính trị, đụng đến chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ thì dù có bị trở về “thời kỳ đồ đá”, dù phải hy sinh tất cả, dân tộc Việt cũng không bao giờ khuất phục, quyết bảo vệ toàn vẹn giang sơn.
“Dám đánh”, “Không sợ bất cứ kẻ thù xâm lược nào”…là tính cách, là nét văn hóa, đã trở thành bản chất, truyền thống, gen di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của dân tộc Việt, quân đội Việt mà “Sự kiện vịnh Bắc Bộ” là cảnh báo cho bất kỳ lực lượng nào trong hiện tại và tương lai…
Chúng ta không muốn chiến tranh, nhưng, khi sự khiêu khích trắng trợn, ngang ngược, nguy hiểm của bất kỳ kẻ thù nào, khi cơ hội hòa bình đã không còn thì Việt Nam buộc phải “rút kiếm”...
Cuộc chiến đó dù có phải kéo dài “5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn nữa…” thì chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về dân tộc Việt Nam như lịch sử đã chứng minh trong hàng ngàn năm qua.
Như vậy, có thể nói, tư tưởng “không nổ súng trước” luôn xuyên suốt trong quá trình dựng nước giữ nước và thể hiện rõ nét thời Đảng CSVN lãnh đạo. Tư tưởng đó thể hiện sự yêu chuộng hòa bình không muốn chiến tranh, luôn tìm cơ hội hòa bình để ngăn ngừa chiến tranh nhưng không sợ chiến tranh.
Từ “Sợ” không có trong từ điển quân sự Việt Nam.
Vậy “…lệnh cấm nổ súng” là gì?
Kết quả hình ảnh cho Hình ảnh quần đảo Trường Sa
Tổ quốc Việt Nam phía Trường Sa
Tư tưởng “không nổ súng trước” khi triển khai tổ chức thực hiện thì không chỉ bằng hoạt động quân sự mà bao gồm cả ngoại giao, chính trị và kinh tế…nhằm để giữ vững hòa bình, ngăn ngừa chiến tranh.
Một biểu hiện trong hoạt động quân sự là hành động của một đơn vị nào đó trong tình huống đối đầu với kẻ địch là lệnh “không nổ súng trước”.
Lệnh không nổ súng trước là hoàn toàn khác nhau về bản chất, về tình thế, tình huống và tầm ý nghĩa với lệnh cấm nổ súng.
Lệnh cấm nổ súng chỉ là một hành động trong tác chiến để nhằm một mục đích nào đó chứ không phải là tư tưởng.
Lệnh “cấm nổ súng” (người ta chỉ hay nói là lệnh không được nổ súng) chỉ xảy ra khi nhằm mục đích là phải bắt sống đối tượng hoặc để tránh gây thương vong cho dân khi lực lượng có súng đang làm nhiệm vụ…
Còn khi 2 lực lượng vũ trang của 2 quốc gia đang đối đầu nhau, khi kẻ địch đã nổ súng, máu của người dân, binh lính đã đổ, chủ quyền đã bị xâm hại thì “lệnh cấm nổ súng” đồng nghĩa với lệnh đầu hàng.
Trong lịch sử chống quân xâm lược, không thiếu kẻ đầu hàng giặc, từ thường dân đến vương tướng như Trần ích Tắc, Lê Chiêu Thống…Và, thật đau đớn đầu hàng giặc ngoại xâm, cắt đất cho giặc…cấp nhà nước thì từ năm 1858 đến nay đã có triều Nguyễn đầu hàng thực dân Pháp.
Gần đây, nếu như gọi chế độ VNCH thay vì không muốn gọi là chế độ tay sai Mỹ, dâng Hoàng Sa của tổ tiên cho Trung Quốc, cũng là một sự đầu hàng giặc cấp nhà nước thứ hai.
Vậy nên, đừng so sánh khập khiểng với những chiến sỹ Hải quân Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng tại đảo Gạc ma.
Đúng! Chính những người lính đó đã tạo nên “Vòng tròn bất tử” để Hải quân Việt Nam quyết tâm biến đau thương, căm thù thành hành động, thực hiện chiến dịch CQ-88 thành công lớn.
Mất một Gạc ma, chúng ta có thêm hàng chục Gạc ma sừng sững hiên ngang trên quần đảo Trường Sa giữa Biển Đông. Tổ quốc Việt Nam rộng dần về phía Trường Sa là không thể phủ nhận.

10 nhận xét:

  1. Ông Thống nói vòng vo nguỵ biện quá. Không nổ súng trước có thể đúng nhưng nếu bọn giặc đã nổ súng rồi thì lính VN phải nổ súng lại chứ không thể đứng ôm cờ để làm bia cho giặc tập bắn. Trường hợp Gạc Ma rõ ràng là lính ko thể bắn lại. Chỉ có 2 trường hợp: 1/. Cố ý dấu giếm ko cho lính biết và ko trang bị vũ khí cho lính, 2./ Lãnh đạo QĐND Việt Nam không dám đánh hay ko thể ra lệnh để phản công và chiếm lại vì ko đủ vũ khí và phương tiện. Thật nhục nhã! Đừng mắc quàng xiên vào những thứ như ngoại giao, chính trị hay kinh tế làm gì. Đối với biểu tình của dân lãnh đạo VN có nhìn "biện chứng" như thế ko? Hay chỉ cậy vào bạo lực để đàn áp thẳng tay với lý cớ phản động? Kiểu lý luận nhũn với bên ngoài nhưng chuyên chính với dân ko ổn đâu ông Thống à. Ông là lính thì nên nói theo cách nhìn của lính chứ đừng lúc này thì nói khiểu lính nhưng lúc khác lại biện chứng kiểu chính trị gia. Làm thế, như tắc kè, khó nghe và khó coi lắm ông à

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chỉ có "Goan ta na mô" hay chất "ngọt" màu da cam , hay là máy tuốt lúa "đầu" của Ngô Đình Diệm mới trả lời cho mày được.

      Xóa
    2. Cách nói này càng cho thấy "Bên thắng cuộc" chẳng có gì ngoại trừ bạo lực và chuyên chính. Hoàn toàn ko có lý lẽ và trí óc để nói chuyện một cách hiểu biết và tử tế. Thật đáng buồn và thảm hại!

      Xóa
  2. Lê Ngọc Thống này, nói thật bạn đừng buồn nhé. Tôi thấy bạn cũng khoác áo lính Việt Cộng, nhưng bạn không có được cái phẩm chất lính Cụ Hồ như những người lính Việt Cộng chân chính mà tôi quen biết. Tôi nói thật, tôi khinh bạn, Thống ạ! Bạn không xứng đáng khoác lên mình bộ quân phục đâu, dù là quân phục của bộ đội Việt Cộng. Bạn là lính VỊT Cạp, cạp cạp như... Vịt thì đúng hơn. Bạn phát cáu rồi phải không?

    Bạn bình tĩnh lại nào, đồng chí VỊT Cộng! Nếu nhìn ở góc độ người lính, dù là lính Việt Cộng, thì đồng chí Thống Vịt Cộng cũng chỉ đáng xách dép cho nhà văn Đông La về tư cách và phẩm giá người lính chân chính ở sự thành thật và can đảm. Đông La cũng từng cầm súng 'giải phóng' miền Nam đấy. Dù tôi không thích lập luận trong các bài viết của Đông La, nhưng Đông La luôn nói thẳng vào vấn đề chứ không lọc lừa, điếm bút, xảo biện lừa người đọc như bạn Vịt Cạp!

    Nói với bạn chỉ thêm phí lời. Tôi chỉ hỏi bạn 1 câu để vạch trần cái bản chất lính Vịt cạp điếm bút của bạn: Bạn có hiểu được sự khác nhau giữa sự chấp hành "Lệnh không được nổ súng (trước)" và hành động hèn nhát/vô trách nhiệm không chịu/dám nổ súng để bị bắn chết như những bia thịt và làm mất đảo Gạc Ma không??? Bạn cũng vỗ ngực là người lính mà không hiểu được điều này, lại còn cố xảo ngôn chống chế tầm bậy tầm bạ lừa người đọc thì bạn không xứng đáng là người lính của Cụ Hồ, vô ơn với sự hy sinh oan uổng của những liệt sĩ Gạc Ma, hay nói nặng hơn là bạn có dấu hiệu phản bội Tổ quốc, phản bội xương máu cha anh đấy, Thống Vịt cạp ạ!

    Tóm lại, tôi chân thành khuyên bạn Thống: đừng làm Vịt Cạp nữa, đừng làm ô nhục dơ bẩn màu áo quân phục lính Việt Cộng mà bạn đang khoác lên mình thêm nữa. Bạn đừng vơ quàng xiên câu chuyện Hải chiến Hoàng Sa với những người lính kiêu hùng của Quân lực VNCH để lấp liếm cho sự điếm bút của bạn. Bạn không đủ tư cách để xuyên tạc về những người lính tử sĩ Hoàng Sa đâu, Thống ạ!

    Nếu muốn làm người lính chân chính thì trước tiên bạn cần phải tập sống cho đúng phẩm chất lính đã, sống sao cho không hổ thẹn với bộ quân phục đang mặc đã. Giản dị dễ hiểu hơn, trước tiên bạn cần phải học làm người tử tế trước đã, đồng chí Thống ạ. Còn nếu như bạn chỉ là cái thứ mượn áo lính để bày trò điếm bút, xảo biện kiếm cơm thì bạn không che mắt được bạn đọc đâu, bạn sẽ hiện nguyên hình là tên lính VỊT Cạp mà thôi. Hãy biết giữ gìn sao cho xứng đáng với bộ quân phục, Thống ạ. Lính VỊT Cạp... cạp cạp như Vịt không phải là sự lựa chon khôn ngoan. Lời thật mất lòng. Chào đoàn kết và quyết thắng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thằng Nặc danh ăn nói như thằng tâm thần.

      Xóa
    2. Nếu. Ông thống là vịt thì mày là con giun cho vịt nó xơi kkkk

      Xóa
    3. Nếu. Ông thống là vịt thì mày là con giun cho vịt nó xơi kkkk

      Xóa
  3. Dùng từ"có thêm hàng chục Gạc Ma sừng sững" là phản quốc, bậy bạ hơn cả đám bậy bạ phản quốc.

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Tối thấy nhiều ý kiến bình luận ở đây thiếu văn hoá và quy chụp cho tác giả bài viết theo cảm tính cá nhân; trước khi chúng ta nói điều gì thì hãy để cho mọi người biết mình là người có văn hoá đã; như vậy người ta mới tin những gì mình nói

    Trả lờiXóa