Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Debaltsevo-chiến thắng và thảm kịch...


Không có “nồi hơi” Debaltsevo thì không có Minsk-2 và nếu Minsk-2 bị phá vỡ, sẽ xuất hiện Minsk-3 mang tên Mariupol, là có thể Minsk- cuối cùng về vấn đề Ukraine.
Sau cuộc chiến đẫm máu người Ukraine tại sân bay Donetsk kết thúc, quân ly khai miền Đông lập mưu, cài thế, bất ngờ mở chiến dịch giải phóng Debaltsevo và đã biến Debaltsevo thành một “nồi hơi” mà trong đó chứa gần 10.000 lính trừng phạt (ATO).
Khi “nồi hơi” Debaltsevo bị đóng, toàn bộ số phận quân còn lại trong Debaltsevo đang chờ một trận tổng công kích, thì yêu cầu và những đề xuất hòa bình đến quân ly khai miền Đông ngày càng nhiều…
Đầu tiên là Thiếu tướng quân đội Ukraine Rozmaznina (đề nghị "chế độ im lặng" cho "dân thường" sơ tán ra khỏi vùng chiến sự), sau đó là các đại diện của sứ mệnh OSCE, tiếp theo là tuyên bố kêu gọi ngừng bắn của đại diện EU Mogerini và đỉnh cao cơn sốt đòi ngừng bắn của châu Âu là lời kêu gọi của ngài Tổng thư ký LHQ.
Và cuối cùng là cả Thủ tướng Đức, Tổng thống Pháp bay như con thoi để có cuộc gặp với tổng Thống Putin tại điện Kremlin thỏa thuận với nhau, ép Kiev và quân ly khai, ký Minsk-2 vào ngày 12/2 trong một cuộc đàm phán kéo dài kỷ lục 16 giờ.
Quả thật, đây là những quan tâm mang tính “nhân văn” chưa từng có trong suốt thời gian xung đột vũ trang và nội chiến ở Ukraine của phương Tây.
Vậy tại sao Minsk-2 lại có sự tham gia sốt sắng, nhiệt tình của Pháp và Đức (đương nhiên, vai trò của Mỹ là không thể thiếu) khi họ đặt bút ký vào thỏa thuận này, trong khi 13 điểm tại Minsk-2 là “siêu tuyệt vời” cho Nga?
Phải chăng châu Âu thức tỉnh vì máu người Ukraine đã đổ quá nhiều (thiệt mạng hơn 50.000 theo đánh giá của truyền thông Đức) mà trước đây họ không để ý? Phải chăng Pháp và Đức đã quá mệt mỏi với trừng phạt, nên muốn kết thúc? Phải chăng Pháp và Đức muốn thể hiện sự độc lập với Mỹ trong việc giải quyết khủng hoảng Ukraine?
Chưa rõ, nhưng có một điều quá rõ để chỉ ra rằng đây là nguyên nhân chính…
“Nồi hơi” Debaltsevo: Hồn ai nấy giữ...
Địa chiến lược quan trọng của thành phố Debaltsevo chúng ta đã biết rõ, vì thế Kiev đã bố trí một lực lượng rất tinh nhuệ, thiện chiến ở đây cùng với các tiểu đoàn đánh thuê khét tiếng để “cắm một cái đinh sắt nhọn vào xương sống” của DNR và LCR…
Như vậy, tại “nồi hơi” Debaltsevo, đội quân với sứ mệnh “tiêu diệt khủng bố” không chỉ mỗi APU (quân đội Ukraine).
Trang tạp chí điện tử "The Strategic Culture Foundation" đã công bố một thông tin gây chú ý: 25% lực lượng quân trừng phạt ở “nồi hơi” Debaltsevo (khoảng  2000 người) là lính đánh thuê và binh sĩ NATO.
Lính đánh thuê nước ngoài, đánh thuê cho Kiev và “lính tình nguyện” đánh cho quân ly khai miền Đông cũng không thiếu. Có điều, quân chính quy NATO đang sử dụng vũ khí Mỹ tham chiến tại Ukraine đã bị mắc kẹt trong “nồi hơi” Debaltsevo mới là tâm điểm của vấn đề.
Đây, có lẽ mới thực sự là bản chất của chiến dịch “marathon” ngoại giao khẩn cấp của các lãnh đạo châu Âu, bao gồm cả các lãnh đạo Pháp- Đức, còn Mỹ lấp ló đằng sau.
Điều gì xảy ra khi tin tức lính NATO bị quân ly khai bắt sống và tiêu diệt có số lượng hàng trăm, hàng ngàn người tại Debaltsevo?
Dân châu Âu có thể dửng dưng khi hàng ngàn lính người Ukraine thiệt mạng, nhưng con em của họ thì không. Do đó, không ai có thể biết được tầm cỡ và hậu quả của vụ bê bối chính trị-quân sự này với chính quyền EU.
Đương nhiên, nếu như châu Âu không dại dột, dồn Nga đến chân tường thì Nga cũng vậy. Nga và Pháp-Đức đã ép 2 bên kí Minsk-2. Tổng thống Nga Putin đã “khuyên” phe ly khai tạo ra một hành lang để cho họ thoát ra an toàn.
Lực lượng đặc biệt của NATO tại Ukraine
Lực lượng đặc biệt của NATO tại Ukraine
Điều lạ là tại cuộc đàm phán tại Minsk, Tổng thống Poroshenko vẫn không chịu công nhận “nồi hơi” Debaltsevo, có lẽ, ông ta dùng để “tống tiền” EU và cố hy vọng “mở van nồi hơi” lần cuối, vớt vát danh dự của vị Tổng tư lệnh APU.
Bởi sau 2 ngày Minsk-2 có hiệu lực, ngày 17/2, Porosehenko huy động 36 xe tăng với 1500 binh sỹ xung trận phá “van nồi hơi” nhưng đã bị quân ly khai đánh bật trở lại.
Cũng trong ngày 17/2, từ bên trong, 7 xe tải chở quân đánh thuê và lính NATO với nỗ lực để phá vây, nhưng chỉ có 4 xe trong số đó đã chạy thoát, 3 xe còn lại bị tiêu diệt và quay trở lại “nồi hơi” Sebaltsevo. Tại thời điểm này, ở Debaltsevo có chừng 1000 lính NATO (theo Newsli.ru).
Hành động quân sự trong ngày 17/2 được coi như là sự giãy chết cuối cùng trong “nồi hơi” Debaltsevo của APU trước khi tháo chạy hỗn loạn.
Cũng theo Newsli.ru, đến ngày 19/2, dưới “áp lực chưa từng có”, DNR và LCR phải chấp nhận cho 2000 quân đánh thuê và lính NATO rời khỏi Debaltsevo mà được mang theo vũ khí thay vì buộc phải đầu hàng bắt làm tù binh.
Toàn bộ Debaltsevo đã rơi vào tay quân ly khai với gần 300 vũ khí các loại và 500 tấn đạn dược cùng các bằng chứng của vũ khí Mỹ-NATO để lại mà APU không kịp tiêu hủy.
Vậy là quân đánh thuê và lính NATO nhanh nhạy đã rút khỏi “nồi hơi” Debaltsevo theo hành lang an toàn, trong khi APU “rút lui có kế hoạch” theo kiểu Poroshenko, 
Debaltsevo-Tiếng chuông nguyện hồn ai?
Kiev và Mỹ-phương Tây tập trung xây dựng tuyến phòng thủ hay cứ điểm Debaltsevo rộng chừng 49 km vuông này với lực lượng rất mạnh, bao gồm những đơn vị tinh nhuệ của Kiev như trung đoàn số 8, tiểu đoàn bộ binh 118…, những đơn vị đánh thuê, lính NATO và với vũ khí hiện đại của Mỹ-NATO như hệ thống Radar Light (LCMR)…Do đó, để đánh sập cứ điểm này không phải là dễ dàng như nói.
Trong khi đó lực lượng bên phía quân ly khai là những người “mới hôm qua là thợ mỏ, thợ lái máy kéo” (Lời Putin tại Hungary) và “lính tình nguyện” người nước ngoài, không có quân đội Nga. Thế nhưng kết quả là phe ly khai chiến thắng.
Các phương tiện truyền thông nổi tiếng của Mỹ, Anh mô tả quân đội Ukraine (APU) tháo chạy hỗn loạn ra khỏi “nồi hơi” Debaltsevo và bác bỏ tuyên bố của Tổng thống Poroshenko là APU “rút lui có kế hoạch” (giống như tuyên bố của Tổng thống Thiệu trong sự kiện rút chạy khỏi Tây Nguyên Việt Nam)
Debaltsevo thất thủ, Mỹ-phương Tây (NATO) bị choáng váng đầu tiên. Họ nhận ra rằng: Quân đội Ukraine quá yếu kém về tổ chức, chỉ huy tác chiến và đặc biệt không có ý chí chiến đấu. Cho nên, hy vọng trang bị vũ khí hiện đại để dùng APU đấu với quân đội chính quy Nga là cực kỳ ngây ngô. Còn nữa, không hiếm những loại vũ khí kỹ thuật tiên tiến của Mỹ-NATO (bị lộ hàng do không kịp tiêu hủy sau khi rút chạy) lại không phát huy được tác dụng mà không hiểu vì sao.
Tại sao hệ thống thông tin liên lạc của binh lính trong “nồi hơi” với Bộ tham mưu Kiev bị nhiễu loạn, buộc binh lính, chỉ huy, liên lạc thông qua điện thoại di động?...Đây là những câu hỏi đau đầu, bi quan, về năng lực áp chế điện tử... cho các nhà quân sự NATO sau vụ Debaltsevo.
Debaltsevo thất thủ, Tổng thống Poroshenko là người phải chịu trách nhiệm cao nhất, đầu tiên.
Có thể nói, việc không công nhận có “nồi hơi” và bỏ qua tuyên bố của quân ly khai cho phép APU bỏ lại vũ khí rời khỏi Debaltsevo của Kiev, lừa dối dân Ukraine, cố vớt vát danh dự của tổng thống Ukraine…đã khiến cho gần 3000 lính bị thiệt mạng.
Từ khi lên cầm quân, chưa có trận thắng nào và đây là trận thứ 3 ông bị thảm bại sau “nồi hơi” Ilovaysk và trận tại sân bay Donetsk được ví như trận Stalingrad của Ukraine.
Có lẽ đây là tiếng chuông nguyện hồn đầu tiên cho vị Tổng tư lệnh APU.
Debaltsevo thất thủ, Mỹ-phương Tây nhận ra rằng, chỉ có thực hiện Minsk-2 là con đường duy nhất phù hợp với lợi ích đôi bên.

Liên bang hóa Ukraine, các nước cộng hoàn như DNR, LC…được nhiều quyền hạn hơn…là tiếng chuông nguyện hồn thứ hai cho sự thống nhất, toàn vẹn, một quốc gia Ukraine. Ukraine như năm nào hay Ukraine trước ngày 22/2/2014 có thể sẽ chỉ còn là hoài niệm.

Mỹ ở đâu trong 'kịch bản Minsk-2'?


Dù Mỹ không tham gia trong "định dạng Normandie" thì Mỹ vẫn không thoát khổ, cũng là kẻ bại trong Minsk-2 chứ không riêng gì Ukraine và EU.
Thỏa thuận của “bộ tứ Nocmandie” gồm 13 điểm vừa được ký kết tại Minsk ngày 12/2 (Minsk-2) có thể coi như là nỗ lực cuối cùng của Pháp, Đức và Nga để đem lại hòa bình cho Ukraine.
Nội dung của Minsk-2 này chỉ đề cập đến 2 chủ thể là chính quyền Kiev và chính quyền của quân ly khai miền Đông (DNR và LCR).
Các nhà phân tích trên thế giới đều cho rằng phe ly khai được lợi lớn với điểm mấu chốt là Kiev phải chấp nhận hình thành một nhà nước liên bang, trao quyền tự trị lớn cho DNR và LCR…hoàn toàn phù hợp với mục tiêu chiến lược của Nga trong vấn đề giải quyết khủng hoảng Ukraine.
Trong khi đó, Kiev, cái “lợi” mà họ có được, trớ trêu thay, lại không nằm trong thỏa thuận 13 điểm này, mà nó nằm ngoài, khi chính quyền Ukraine được IMF, Ngân hàng châu Âu…hỗ trợ cho vay 40 tỷ USD để cứu nền kinh tế bên bờ sụp đổ.
Nhưng nói gì đi nữa, thực chất, Ukraine bị chia cắt và rời bỏ Nga nhưng để sang làm nô lệ cho kẻ khác là IMF và chủ Mỹ mà thôi. Lợi ích quốc gia của Ukraine không có gì hết trong cuộc khủng hoảng này nói chung và Minsk-2 nói riêng.
Điều đó cho thấy một thực tế là về quân sự và chính trị, chính quyền Kiev không có một lợi thế, trọng lượng nào đáng giá trên bàn đàm phán, nên buộc phải ký Minsk-2 dù biết rằng hoàn toàn thua thiệt.
Đến đây, điều rõ ràng ai cũng hiểu là nếu Minsk-2 được hai bên, Kiev và quân ly khai miền Đông, thực hiện nghiêm túc thì DNR, LCR và Nga là bên được lợi nhiều nhất, nói như Ngoại trưởng Nga đã cho rằng, kết quả Minsk-2 là “siêu tuyệt vời”. Vậy thì DNR và LCR thân Nga có ngu ngốc đến mức là xé bỏ Minsk-2?
(Tuy nhiên vấn đề “nồi hơi” Debaltsevo là ngoại lệ và ngay cả thủ tướng Đức, tổng thống Pháp cũng phải ngấm ngầm công nhận trong cuộc đàm phán tại Minsk kéo dài 16 giờ…Vì sao? Chúng ta sẽ đề cập sau).
Minsk-2 là quá đủ, quá cần và quá đúng lúc cho Nga.
Minsk-2 là quá đủ, quá cần và quá đúng lúc cho Nga.
Về lý thuyết, có nhiều người cho rằng, DNR và LCR sẽ lợi dụng thế thượng phong, muốn mở rộng lãnh thổ, chiếm luôn Mariupol…nên vi phạm Minsk-2, nhưng đó chỉ là ý tưởng của những kẻ võ biền. 13 điểm trong Minsk-2 là quá đủ, quá cần thiết, quá đúng lúc, đối với DNR, LCR và Nga trong tình thế hiện nay.
Quá đủ khi DNR và LCR liền một dải, có đầy đủ vị thế địa chiến lược một quốc gia. Quá cần thiết khi chính quyền Kiev và EU phải công nhận tính độc lập (danh phận) của DNR và LCR.
Quá đúng lúc, để cho các phía đối địch nhận thức đúng tình thế hiện tại mà hoạch định cho chiến lược tiếp theo, chẳng hạn như tiếp tục gia tăng căng thẳng hay thực hiện tốt Minsk-2; bỏ trừng phạt Nga hay tiếp tục…Đặc biệt là để Mỹ có thời gian suy nghĩ 2 lần cho việc có nên cung cấp vũ khí sát thương hiện đại cho Ukraine hay không.
 Bản chất cuộc khủng hoảng tại Ukraine là xung đột mâu thuẫn giữa Mỹ và Nga. Do đó, hòa bình, ổn định, phát triển cho Ukraine…lại tùy thuộc vào Nga và Mỹ.
Ngài Thượng nghị sĩ Mỹ, John McCain đã chỉ trích gay gắt rằng: “Thủ tướng Đức và Tổng thống Pháp đã hợp thức hóa sự chia cắt của một quốc gia lần đầu tiên trong 70 năm qua (trong thỏa thuận Minsk-2) và đây là một chương đen tối nhất trong lịch sử liên minh của chúng ta”.
Vậy, Đức và Pháp là 2 quốc gia đứng đầu liên minh kinh tế-chính trị EU liệu có dám mặc cả với Nga về Ukraine sau lưng Mỹ?
Nên nhớ là, sau khi bay đi bay lại như con thoi, cấp tập, giữa Kiev- Maxcova-Berlin để “Bộ tứ Normande” gồm có Poroshenko, nhóm họp ở Minsk thì trước đó, Ngoại trưởng Mỹ đã bàn bạc thảo luận với Tổng thống và thủ tướng Ukraine tại Kiev, mà 2 ông này, Poroshenko và Yatsenyuk đều do Mỹ dựng lên, thì ai còn lạ gì sự “gắn kết” với Mỹ, chẳng lẽ giấu cả Mỹ nội dung "định dạng Normandie". 
Vì thế, xin thưa, đừng đùa với nước Mỹ! Nghe trộm điện thoại của Thủ tướng Đức là chuyện nhỏ mà ngay nước Pháp, một cường quốc hạt nhân, mà Mỹ yêu cầu thì cũng ngừng cung cấp tàu đổ bộ Mistral cho Nga, dù phải ngậm đắng nuốt cay chịu phạt…thì không bao giờ xảy ra chuyện đó.
Vấn đề là, Mỹ là lãnh đạo, nên TNS John McCain hành xử theo kiểu “vừa được ăn vừa được chửi”, chứ thực ra, tình thế tại Ukraine không ký Minsk-2 là không thể.
Chẳng qua, Mỹ khôn ngoan, cậy thế, nên không muốn chường mặt ra để tính bài “đánh Nga đến người Ukraine cuối cùng” nên giao cho Pháp-Đức xử lý mà thôi.
Khi cần thiết, Mỹ chỉ cần một cái phẩy tay là Minsk-2 sẽ bị Kiev vi phạm ngay lập tức, thậm chí, chính thức cung cấp vũ khí hiện đại cho quân đội Ukraine…cho nên, tham gia vào đó sẽ bất lợi, sẽ mang tiếng là kẻ tráo trở, nếu như Mỹ còn sử dụng được con bài Ukraine để chống Nga trong một tình thế nào đó hay để mặc cả với Nga trong chiến lược toàn cầu.
Mỹ đang có tổng thống Poroshenko và thủ tướng Jatsenyuk thích chiến tranh  hơn hòa bình và còn 16 "tiểu đoàn trừng phạt" không thuộc APU quản lý cơ mà. Dù thế, Ngài John McCain cũng đã nói đúng một điểm là, Mỹ vẫn không thoát nhục, cũng là kẻ bại trong Minsk-2 chứ không riêng gì Ukraine và EU.
Tại Hungary, 18/2, sau khi "nồi hơi" Debaltsevo sắp thất thủ, Tổng thống Nga Putin đã đánh giá tình hình chiến sự tại Ukraine rất thực tế, rất tự tin của một người làm chủ thế trận, làm chủ tình hình, đại ý như sau:
“Vũ khí Mỹ và cả “quân đoàn NATO” tham chiến tại Ukraine cũng đã lộ diện, chẳng có gì là bất ngờ, nhưng dù có cung cấp thêm bất kỳ thứ vũ khí hiện đại nào, bất cứ ai, thì trên chiến trường, máu có thể đổ nhiều hơn, nhưng kết quả cũng giống như ngày hôm nay.
Bởi vì, quân nhân trong APU không muốn tham gia cuộc chiến tranh "huynh đệ tương tàn", trong khi dân quân vùng Donbass lại sẵn sàng xả thân để bảo vệ gia đình mình…”.
Ông Putin khuyên quân APU trong "nồi hơi" ra hàng để bảo toàn tính mạng, không bị chết vô ích.
Hơn ai hết, Mỹ và châu Âu hay Mỹ-NATO đều thừa hiểu, chính quyền Kiev không bao giờ thắng được quân ly khai miền Đông về quân sự. Cung cấp vũ khí sát thương cho quân đội Ukraine (APU) cũng không giải quyết, thay đổi được tình thế hiện tại mà còn khiến xấu thêm.
Nếu Mỹ bất chấp thực tế, viện trợ vũ khí sát thương hiện đại một cách công khai cho APU thì có nghĩa là Mỹ quyết đấu với Nga bằng tất cả người Ukraine và người châu Âu.
Châu Âu, đứng đầu là Pháp, Đức…liệu có chấp nhận điều đó? Liên minh Mỹ-NATO chỉ là trong tình trạng “chương đen tối” như đánh giá của ngài John McCain hay tan rã khi lợi ích bị xung đột?
Nếu như Crimea là cú chấn động địa chính trị lớn nhất sau cuộc chiến tranh lạnh đến nay thì, có nhiều cách để phá vỡ Minsk-2 , nhưng nếu như Mỹ dùng cách quyết định cung cấp vũ khí sát thương hiện đại cho Ukraine, chắc chắn khiến cho trật tự quân sự, liên minh quân sự, chính trị, trên toàn châu Âu sẽ thay đổi và phá vỡ.
Nếu như ai đó đưa ra ý tưởng một “trục Nga-Đức-Pháp” xuất hiện, đưa châu Âu thoát Mỹ…thì không ai coi là hoang tưởng thay vì như trước đây.
 Mỹ tố cáo Nga đang "cố gắng thay đổi trật tự thế giới", nhưng cung cấp vũ khí cho Ukraine tấn công Nga cũng là một cách để làm cho trật thế giới đổi thay của Mỹ.

Đã đến lúc cuộc chiến trên chiến trường Ukraine giữa Nga và Mỹ nên phải dừng lại để thực hiện thỏa thuận Minsk-2. Cả Nga và Mỹ ai cũng hiểu rằng: “Người đi xa nhất là người biết dừng lại đúng lúc nhất”.

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

Cớ sao lại phải lo sợ khi Việt Nam có tàu ngầm?


Tàu ngầm Việt Nam chỉ hoạt động trong vùng biển Việt Nam thì việc có 3 chiếc, 6 chiếc hay 60 chiếc cũng vậy thôi…có gì phải lo sợ, hằn học?
Đương nhiên, tàu ngầm Việt Nam hoạt động trong vùng biển Việt Nam không phải là hoạt động du lịch, khảo sát khoa học mà hoạt động chiến đấu (tác chiến) để bảo vệ vùng biển chủ quyền. Rõ ràng, về thái độ, kẻ đó đã có vấn đề, đằng sau đó là một âm mưu lớn với vùng biển Việt Nam, cho nên, không chỉ khi tàu ngầm xuất hiện mà bất cứ loại vũ khí gì cho phòng thủ, thậm chí bất cứ mối quan hệ nào về quốc phòng với lân bang, cũng đều được coi là sự cản trở hoặc là tạo ra sự nguy hiểm không lường được cho âm mưu đến tối của họ.
Tuy nhiên, chỉ về thái độ thôi thì chúng ta không đáng quan tâm, vì thế giới này có nhiều quốc gia không thích, không muốn quốc gia láng giềng khác mạnh lên để dễ bề khống chế, nhưng thái độ đó gắn liền với một âm mưu thôn tính, chiếm đoạt…thì cũng nên phân tích kỹ một chút để thấy được rằng những lo sợ, hằn học, của ai đó không phải là không có cơ sở. Vậy đó là những vấn đề gì?
Thứ nhất là lo ngại sự phát triển lực lượng của Việt Nam.
Nếu như thực dân Pháp năm 1944 không coi nhẹ sự ra đời của 34 chiến sỹ thì đã không có trận Điện Biên Phủ, bởi vì, vấn đề ở chỗ không phải chỉ là số lượng 34 hay 35 mà khi đã có 34 rồi thì vấn đề có hàng sư đoàn chủ lực thiện chiến chỉ là vấn đề thời gian. Từ đó chúng ta sẽ thấy được, khi Việt Nam đã có tàu ngầm tham gia tác chiến trong đội hình phòng thủ thì nhiều hay ít không quan trọng với Việt Nam mà đó chỉ là sự lựa chọn để đáp ứng với nhu cầu chiến thuật mà thôi. Điều rất quan trọng cần quan tâm là, Việt Nam đã có đủ cơ sở vật chất hậu cần, kỹ thuật, để phát triển lực lượng tàu ngầm, đáp ứng tình hình khi cần thiết.
Nên nhớ là để có được tàu ngầm tác chiến là không hề đơn giản cho bất kỳ quốc gia nào, riêng Việt Nam, nếu không nhầm thì đã phải chuẩn bị không dưới 20 năm. Và, các chuyên gia quân sự thế giới đã đánh giá sự xuất hiện của tàu ngầm Việt Nam rằng: “Cuộc chơi trên Biển Đông đã thay đổi” là không cường điệu hóa một chút nào.
Đúng! Một thế lực quân sự mới đã, đang, hình thành và sẽ phát triển trên Biển Đông.
Thứ hai là tàu ngầm Việt Nam trở nên rất lợi hại bởi có lợi thế địa lý.
Việt Nam án ngữ tuyến hàng hải từ Ấn Độ dương sang Thái Bình dương. Đây là tuyến hàng hải quan trọng có tính sống còn của nhiều quốc gia Đông Bắc Á như Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc. Không những thế, về mặt quân sự, tuyến vận tải quân sự của Trung Quốc về phía Nam cũng không ngoài tình thế trên. Do đó nếu xung đột quân sự xảy ra, khi cần phải phong tỏa, có thêm lực lượng tàu ngầm tác chiến thì chiến dịch sẽ đạt hiệu quả cao nhất.
Hải chiến hiện đại ngày nay, các lực lượng đối địch hiếm khi đối mặt nhau mà chỉ tiêu diệt nhau khi khoảng cách còn rất xa. Tuy nhiên, nhìn xa hơn, vũ khí có tầm bắn xa hơn, độ chính xác cao hơn, thường được dùng để phô tương thanh thế…mới chỉ là một lợi thế. Nhưng, mỗi bên, bằng cách nào đó (chiến thuật), mà đưa tên lửa vào trúng mục tiêu trước, mới quyết định sự thành bại của các trận hải chiến. Vì thế, hải chiến, không chiến, trong phòng thủ từ hướng biển của Việt Nam, vấn đề có tính quyết định trong đòn tấn công là các vị trí đợi cơ, vị trí xuất phát tấn công ở đâu mà khi đối phương phát hiện ra thì chúng cũng đã nằm trong tầm hỏa lực. Do vậy, yếu tố bí mật trong hải chiến hiện đại được nâng lên một khái niệm rộng hơn, đó là, bí mật không những do thế địa lý tạo ra trực quan, mà bí mật còn do thế địa lý tạo ra bằng công nghệ (radar, thông tin liên lạc) để “che mắt, bịt tai địch”, nhằm đưa lực lượng ta vào gần nhất có thể, trong tầm hỏa lực, để công kích mục tiêu.
 Trong khi đó, ai cũng biết, tàu ngầm KILO là lợi hại, là “lỗ đen”…nhưng nó là tàu ngầm Diesel-điện nên thời gian hoạt động ngầm là hạn chế mà cần phải nổi để nạp điện. Đây là một bài toán rất khó cho không ít quốc gia sử dung tàu ngầm diesel-điện là làm sao khi nổi lên nạp điện hoặc ở vị trí đợi cơ hay ở vị trí xuất phát tấn công có lợi nhất…mà vẫn không bị lộ bí mật. Với Việt Nam, bài toán trở nên quá đơn giản. Bờ biển Việt Nam dài, có những dãy núi ăn sâu ra biển, cho nên, không những chỉ có cảng Cam Ranh là căn cứ lý tưởng cho tàu ngầm trú đậu, trú ẩn và xuất phát tấn công mà các vị trí khác trên bờ biển Việt Nam cũng có thể là nơi cho tàu ngầm Việt Nam thỏa mãn những điều kiện trên: bí mật, bất ngờ.
Tàu ngầm quốc gia nào, kiểu loại gì cũng đều rất mạnh trong tấn công, nhưng rất yếu khâu phòng thủ tự bảo vệ mình. Do đó, khi bị lộ vị trí bởi đối phương phát hiện (bằng máy bay săn ngầm, tàu săn ngầm) là coi như bị loại, nếu như không được các lực lượng khác hỗ trợ, bảo vệ. Ở vào một thế địa lý như Việt Nam, tàu ngầm Việt Nam lại chỉ tác chiến trong vùng biển Việt Nam, cho nên, đối phương dùng các phương tiện như máy bay, tàu mặt nước, để săn KILO của Việt Nam thì gặp rất nhiều khó khăn, bởi lẽ, vùng biển, vùng trời Việt Nam không phải là nơi để các loại đó của đối phương “diễn tập”. Hơn nữa, ở vào một thế địa lý như Việt Nam thì với khả năng của tàu ngầm KILO, tấn công vào sào huyệt đối thủ tiềm tàng cũng không phải là quá khó…
Như vậy thế địa lý đã tạo ra bất ngờ, bí mật, là thế mặc nhiên vốn có, hỗ trợ tự nhiên vô cùng thuận lợi cho tác chiến ngầm của Việt Nam. Rõ ràng, lợi thế địa lý đã tạo ra lợi thế tác chiến, không những với các loại tàu khác mà còn với tàu ngầm cùng loại của đối phương. 
Thứ ba là chiến tranh du kích của Việt Nam thăng hoa bởi tàu ngầm.
Tại sao Việt Nam chỉ mua sắm 6 chiếc tàu ngầm KILO mà không là 8, 9…thì như trên đã nói, nhiều hay ít nó phụ thuộc chủ yếu là yêu cầu chiến thuật. Đó là số lượng ít nhất có thể, để đáp ứng được nhiệm vụ chiến thuật đề ra, đã được cơ quan Tham mưu tính toán kỹ, mà trong đó lợi thế địa lý đã luôn luôn là kim chỉ nam cho tư tưởng quân sự “lấy ít địch nhiều” nói chung và tác chiến ngầm nói riêng của Việt Nam. Điều này chỉ cho ta thấy mối liên hệ mật thiết của tư tưởng, nghệ thuật quân sự Việt Nam với địa thế Việt Nam mà thời hiện đại, dân tộc Việt đã phát triển lên một tầm cao mới là chiến tranh du kích, chiến tranh nhân dân trong BVTQ…
Thực hiện một cuộc chiến tranh du kích (CTDK) trên đất liền thì không ai bàn cãi, nhưng trên biển, địa hình trống trải…thì chiến tranh du kích hay hải chiến du kích (HCDK) của Việt Nam vẫn tồn tại và phát huy.
CTDK có 2 lối đánh đặc trưng đó là phục kích và tập kích. Hai lối đánh này luôn dựa vào lợi thế địa hình để tổ chức thực hiện, trong đó yếu tố bí mật, bất ngờ, quyết định thành bại của đòn đánh.
Phục kích theo lối truyền thống thì chủ thể là con người, con tàu, ẩn nấp chờ giặc đến (thế tĩnh chờ thế động) đúng tầm là tấn công, nhưng theo lối hiện đại thì máy bay, tên lửa và thậm chí cả pháo binh (luôn ở thế động) vẫn có thể là chủ thể của trận phục kích.
Tập kích là bí mật, bất ngờ, dùng lực lượng cơ động nhanh, uy lực mạnh, tấn công dồn dập vào quân địch khiến chúng tê liệt, tan rã hay thiệt hại nặng. Đây là đòn đánh sở trường của Việt Nam mà bất kỳ lực lượng nào, từ đặc công cho đến không quân, hải quân đều sử dụng.
Nếu như chúng ta có chút kiến thức về địa lý quân sự thì lực lượng phòng thủ biển đảo của Việt Nam sử dụng 2 lối đánh phục kích và tập kích là tối ưu. Sự kết hợp giữa tàu ngầm và không quân luôn tạo ra những quả đấm cực mạnh, cực nhanh, cực hiểm vào tuyến hành lang "bất khả kháng" của kẻ địch.
Sự xuất hiện tàu ngầm Việt Nam giống như một mảnh ghép cuối cùng trong một bức tranh giá trị cao về thẩm mỹ và nghệ thuật-“bức tranh” thế trận phòng thủ biển có chiều sâu, có chiều rộng, có tính liên hoàn của nhiều lực lượng. Một mảnh ghép cuối cùng làm thăng hoa lối đánh sở trường của Việt Nam đã vốn cực kỳ nguy hiểm cho đối thủ hùng mạnh trong các cuộc chiến tranh trước đây.

Tại sao bạn không cao, nhưng khiến nhiều người phải ngước nhìn? Tàu ngầm KILO của Việt Nam cũng vậy thôi, không nhiều, không hiện đại hơn ai, nhưng khi nằm trong tay một đất nước có lợi thế địa lý như Việt Nam, khi nằm trong tay một đội quân dày dạn trận mạc có truyền thống đánh giặc, sử dụng vũ khí sáng tạo, có một nền nghệ thuật quân sự độc đáo như Việt Nam, thì...đánh giá sức mạnh của nó như thế nào tùy theo sự chủ quan của đối thủ. Tại sao giới truyền thông Trung Quốc lại lo sợ, hậm hực, bàn tán, trước những chiếc tàu ngầm KILO của Việt Nam mà số lượng mới chỉ đếm trên đầu ngón tay trong khi họ đã có hàng chục chiếc tàu ngầm cũng dạng KILO? Ở đây không đơn giản là thái độ, mà đằng sau đó, là âm mưu và đặc biệt là nhận thức sự nguy hiểm không lường, luôn tiềm ẩn của chính những chiếc tàu ngầm Việt Nam gây ra khi tác chiến. Xét về mặt quân sự, là không có gì ngạc nhiên, nó phù hợp với logic.

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Quyền lực và dollars khiến Ucraine vỡ trận


Chính quyền Kiev đã bị đặt trong một tình thế vô cùng bi đát: Đánh thì bại trận dẫn đến nguy cơ vỡ trận, mà không đánh thì nguy cơ bị lật đổ, tan rã.
Có thể nói, khủng hoảng tại Ucraine thực chất là một cuộc chiến địa chính trị quyết liệt nhất giữa Nga với Mỹ và phương Tây sau chiến tranh lạnh. Nhân dân Ucraine đã không may rơi vào vòng lao lý do một chính quyền vô trách nhiệm, đã tự biến mình thành một quân cờ mặc sức cho thế lực bên ngoài thi thố, như một con chuột bạch cho những kẻ hiếu chiến, bất nhân thí nghiệm.
Tính đến nay, trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” mà chính quyền Kiev và quân ly khai gây ra tại miền Đông, đã có ít nhất 5.086 người đã thiệt mạng và 10.948 người bị thương từ giữa tháng 4/2014 đến ngày 21/1/2015. Đây là con số, dù chưa dừng lại tại đó, nhưng cũng khiến cho người dân Việt Nam đau lòng về những người bạn đã một thời hết lòng ủng hộ cho sự thống nhất giang sơn Việt Nam. Buồn hơn nữa khi “Thế trận tại Ucraine là thế trận mà chính phủ mới thành lập (sau vụ Maidan) của Ucraine hoặc phải tan rã hoặc lãnh thổ Ucraine bị chia cắt” lại đang sắp trở thành hiện thực.
Trong cuộc chiến với quân ly khai miền Đông nói riêng và trong quân sự nói chung, bại một số trận không phải là thảm họa, là điều có thể xảy ra, nhưng trong chiến dịch tranh dành sân bay Donetsk được ví như “Trận Stalingrad” ở miền Đông Ukraine và của riêng người Ukraine, xét trên các khía cạnh giá trị chiến lược và giá trị biểu tượng thì kẻ bại trận này, đồng nghĩa với thảm họa. Đáng tiếc cho Kiev là họ bị bại trận, để mất sân bay Donetsk và mất luôn điểm chốt 29, 31 trên tuyến cao tốc vào tay chính phủ cộng hòa Donestk (DPR).  
Đối với Kiev, việc để mất sân bay Donetsk đã giáng một đòn đau vào quyết tâm đánh thẳng vào sào huyệt của quân ly khai, làm mất uy tín của chính quyền cũng như khả năng chiến đấu của quân đội. Quân đội chính phủ Kiev không có được điểm tựa chiến lược về hậu cần, kỹ thuật để triển khai các chiến dịch tấn công vào các địa điểm bị kiểm soát bởi cộng hòa Donestk (DPR) và Lugansk (LPR) tự xưng.
Với quân ly khai, sân bay Quốc tế Donetsk có chiều dài đường băng gần 4km, thuộc diện dài nhất ở châu Âu, đủ sức tiếp nhận các loại máy bay vận tải hạng nặng, dù hiện nay đã bị hư hại không thể hoạt động, nhưng xét trong dài hạn, việc kiểm soát được khu vực chiến lược này cũng sẽ có điều kiện thuận lợi để thiết lập các đầu cầu về giao thông và hậu cần, đó sẽ là hạ tầng quan trọng để xây dựng một nhà nước độc lập ở Đông Ukraine như những gì mà các thủ lĩnh DPR tuyên bố.
Có thể nói, chính quyền Kiev đang ở trong 2 áp lực rất nguy hiểm. Một là được dựng lên bởi các lực lượng cực đoan từ Maidan và hai là tồn tại bằng sự viện trợ của nước ngoài. Do vậy, muốn nước ngoài viện trợ và không muốn bị phong trào Maidan lật đổ thì phải chống Nga điên cuồng, đó là phải tấn công vào quân ly khai miền Đông. Cho nên, không đánh không được, mà đánh thì chỉ có thua.
Trước hết, về tổ chức chỉ huy. Cái gọi là quân đội Ucraine chỉ là một đội quân ô hợp. Nói là ô hợp vì nó gồm lực lượng đánh thuê, lực lượng của các nhà tài phiệt và lực lượng của chính phủ, tham gia tác chiến tại miền Đông. Một lực lượng tham gia tác chiến mà có mục tiêu chính trị khác nhau, đương nhiên, sẽ không bao giờ chịu sự lãnh đạo của nhau, vì nhau, vì mục tiêu chung…thì khi tác chiến liệu có lực lượng nào quyết tâm hy sinh, quên lợi ích riêng của mình không? Đã thế, tướng lĩnh chỉ huy của quân chính phủ chỉ là “tay ngang” thì rất khó để chỉ huy tác chiến hợp đồng trong chiến dịch lớn. Trong khi đó, quân ly khai thì chỉ một mục tiêu chính trị “chiến thắng hay là chết” đã khiến cho họ thành một khối thống nhất có quyết tâm ý chí cao. Các mũi tấn công phải cố hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ của chỉ huy giao mà không tính toán thiệt hơn với đơn vị này, đơn vị kia vì có cùng lợi ích. Ngoài ra rất khó để phân biệt có cố vấn quân sự Nga hay không bởi vì họ đều là người Nga.
Về trang bị, quân đội Ukraine được trang bị yếu kém hơn quân ly khai. Tổng thống Poroshenko đã từng kêu gào Mỹ viện trợ vũ khí, Hạ viện, thượng viện Mỹ cũng thống nhất viện trợ vũ khí cho Ukraine nhưng không thể muốn mà được.
Mỹ không viện trợ vũ khí cho Kiev, không phải vì Mỹ sợ tuyên bố của Nga là Nga sẽ động binh. Mỹ sẵn sàng đánh Nga đến người châu Âu cuối cùng thì Ukraine, giá trị không là gì so với châu Âu nên cũng không ngoại lệ. Vấn đề là hiện nay, quân đông không phải là mạnh, là thắng mà quyết định thành bại  trên chiến trường Ukraine là bên nào có nhiều vũ khí hiện đại, công nghệ cao chứ không phải chỉ dựa vào mấy quả lựu đạn, pháo cối hay xe bọc thép hạng nhẹ.
Vũ khí Mỹ không thiếu, nhưng sử dụng được không phải ngày một ngày hai mà phải có trình độ, huấn luyện nhiều năm mới khai thác sử dụng được. Vì thế, quân Kiev hiện nay là không thể sử dụng được vũ khí hiện đại, hạng nặng… của Mỹ dù có cho không.
Trong khi đó, vũ khí hạng nặng, hiện đại, vũ khí công nghệ cao của Nga chắc chắn không thể không viện trợ cho quân ly khai. Quân ly khai đã, sẽ được huấn luyện thường xuyên, hàng ngày, trực tiếp bởi người Nga láng giềng, điều mà người Mỹ có muốn cũng không thể làm ngay được cho quân Kiev. Hãy lưu ý rằng, chỉ cần chuyến xe “cứu trợ nhân đạo” thứ 2 là quân Kiev từ thế thượng phong với tuyên bố “quân ly khai đầu hàng hay là chết”, đã vội chấp nhận kí thỏa thuận ngừng bắn Minsk vào 5/9/2014, nay Nga đã “cứ trợ nhân đạo” cho miền Đông chuyến thứ 12 và phương Tây yêu cầu Nga công khai hàng viện trợ thì đã quá muộn.
Có một điều lạ lùng là lâu nay Kiev cũng như Mỹ-phương Tây đều tố cáo Nga cung cấp vũ khí hạng nặng, hạng nhẹ…và đưa quân chính quy sang Ukraine nhưng lại không cung cấp bằng chứng. Tại sao hệ thống vệ tinh quân sự của Mỹ-NATO bay lượn như sao trên vùng trời Ukraine mà không chụp được một bức ảnh nào để chứng minh quân Nga, xe tăng Nga …đang tràn qua biên giới? Đây không phải là chuyện đùa với Mỹ-NATO, hãy coi chừng trình độ tác chiến điện tử của Nga, có thể Nga đã vô hiệu hóa tất cả. Tại sao pháo, tên lửa của quân ly khai như "có mắt" mà của quân Kiev lại "như mù"... Và, tại sao không quân của chính phủ Kiev không sử dụng cho chiến dịch, đều liên quan đến vũ khí phòng không đáng gờm mà quân ly khai có được.
Thứ hai là về chiến thuật. Kiev, trước hội nghị “four Nomandie” đã tập trung lực lượng, chuẩn bị tấn công phủ đầu chiếm sân bay Donetsk nhưng bị lộ tẩy mà không biết hoặc bất chấp không cần biết là điều cực kỳ nguy hiểm đến thành bại của chiến dịch quân sự.
Để tiến hành một chiến dịch quân sự là phải đánh giá so sánh lực lượng, từ đó mới hạ quyết tâm chiến dịch, nhưng đằng này các nhà quân sự, chính trị Kiev có vẻ như không hề làm công tác tham mưu, bởi hầu như tất cả các tiêu chí, đặc biệt là ý chí, tinh thần, đều thua kém, Kiev chỉ hơn mỗi quân đông. Tổng thống Poroshenko đã từng ngầm ngùi khi ký thỏa thuận ngừng bắn 5/9 rằng” Ukraine muốn thắng nhưng Nga không cho họ thắng” và ngay Thủ tướng hiếu chiến Jatsenuik cũng phải xót xa, bi quan rằng, đánh nhau với quân ly khai miền Đông là đánh nhau với nước Nga…thế nhưng Kiev vẫn lao vào. Phải chăng Kiev cần viện trợ nên bất chấp? Kiev quý dollars hơn máu người lính?...
Tổng thống Putin trước đó 2 ngày đã gửi kế hoạch hòa bình đến TT Poroshenko nhưng bị từ chối thẳng thừng. Đây là nước cờ “bỏ thuốc độc vào giếng” của “cáo già” của Putin trước “thỏ non” Poroshenko và đặc biệt trước sự hiếu chiến của Thủ tướng Ukraine Jatsenuik, đã làm cho cả hai đều mắc sâu vào bẫy. Rõ ràng, trước dư luận, Nga đã có thiện chí, mong muốn hòa bình đấy chứ, nhưng Kiev đâu có muốn vậy, họ muốn giải quyết xung đột với người miền Đông bằng quân sự. Và, giờ đây nếu quân ly khai miền Đông đang đe dọa tiến về Mariupol thì các ngài hãy kêu gào với…quân ly khai. Sự giải thích của nước Nga là, “giờ đây quân ly khai miền Đông đâu có nghe Kremlin và Kremlin cũng đâu có quyền hành gì với họ như phương Tây tưởng” là sự giải thích “chuẩn không cần chỉnh” trước các hoạt động quân sự của quân ly khai nếu xảy ra.
Đến đây, chúng ta đều thấy rằng, Kiev muốn giải quyết miền Đông bằng biện pháp quân sự là không thể, họ càng đánh càng thua và trong tình thế hiện nay (nội bộ Ukraine và quốc tế), Ukraine, trên nguyên tắc đã bị vỡ trận. Quân ly khai có đủ sức không những chiếm Mariupol mà còn đủ sức để tiến đến Kiev.

Tuy nhiên, khai thác nó hay không, phụ thuộc vào chiến lược Nga, mối quan hệ Nga với Mỹ-phương Tây…Nếu như Kiev và phương Tây tin rằng, Nga chỉ cần một nhà nước liên bang hóa tại Ukraine mà quyền lợi của người Nga ở đó được bảo đảm, một chính phủ không bài Nga, không là thành viên NATO thì cuộc khủng hoảng Ukraine kết thúc. Đáng tiếc là Mỹ không muốn khủng hoảng Ukraine kết thúc, nên máu người Nga và người Ukraine vẫn chảy.

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

ĐỪNG CÓ DẠI, ĐẢNG CSVN KHÔNG QUÊN "CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN" ĐÂU.

Bất kỳ chế độ nào, dù có thối nát đến đâu thì ai muốn lật đổ nó phải chấp nhận "gươm kề cổ, súng kề tai...". Đó là quy luật cách mạng. Có vị nào dám không? Có ai có khí tiết như đảng viên Đảng CSVN dám chấp nhận khi lật độ chế độ thực dân chưa? 
Lưu ý: Bài viết chỉ đề cập đến quy luật của đấu tranh cách mạng mà thôi.
Người viết bài này không có ý kể lại lịch sử dân tộc Việt Nam từ khi Pháp xâm lược đến nay và đương nhiên lịch sử của Đảng CSVN gắn liền trong đó mà qua đó muốn chỉ ra những giá trị sự thật mà dân tộc Việt Nam đã, đang và sẽ còn là sự lựa chọn duy nhất đúng, là nơi gửi gắm đặt trọn niềm tin vào một tương lai tươi sáng mà thôi.
Pháp xâm lược Việt Nam từ năm 1858.
Ngôn ngữ của lũ Việt gian thời đó là: “ Không, Pháp không xâm lược Việt Nam mà Pháp chỉ đem quân đến “khai hóa văn minh” Việt Nam thôi” và của lũ Việt gian cháu con thời nay là: “Việt Nam đánh đưổi Pháp, Mỹ và lũ chư hầu là đuổi đi 2 nền văn minh…” của tên San “vẫu” đại diện, hầu như không có gì khác.
Nếu như quân Minh đô hộ nước ta tàn bạo “nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn” thì thực dân Pháp cũng không kém khi “thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng”. Bao nhiêu cuộc khởi nghĩa bị dìm trong biển máu. Đất nước, dân tộc quằn quại dưới gót dày quân xâm lược.
Năm 1930 Đảng CSVN ra đời. Mẹ Việt Nam, dân tộc Việt cảm thấy Đảng CSVN mới thành lập nó nhỏ nhoi, ít ỏi quá như muốn kêu lên: “Còn tổ chức, còn Đảng nào nữa không, thành lập ngay đi mà cùng nhau cứu nước. Một mình Đảng CSVN thì Pháp nó giết hết, chém hết trong nháy mắt”.
Lịch sử đã chứng minh: Không có một tổ chức nào hoạt động chống Pháp để dành độc lập dân tộc cho đến năm 1945 ngoài Đảng CSVN.
Tại sao lại không có tổ chức nào ngoài Đảng CSVN hoạt động trong thời gian này? Và đây là sự thật: Mục tiêu của Đảng CSVN là đánh đổ thực dân Pháp giải phóng dân tộc, do đó Đảng CSVN là đối tượng phải tiêu diệt “không đội trời chung” của thực dân Pháp. Đảng viên của tổ chức này là những chiến sỹ Cách mạng phải đối mặt với “gươm kề cổ, súng kề tai, thân sống chỉ coi còn một nửa”, chấp nhận xả thân, hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc. Dân tộc Việt Nam bấy giờ thiếu gì người có lòng yêu nước và căm thù giặc, nhưng có lòng yêu nước thôi chưa đủ, yêu nước mà tham sống sợ chết thì chẳng giải quyết được gì. Thực dân Pháp như một “biển lửa” để “thử vàng” và đương nhiên, sẽ không có chỗ cho những ai tham sống sợ chết, những kẻ cơ hội, những tổ chức bịp bợm. Bởi vậy, chỉ có duy nhất một tổ chức Đảng CSVN, và đó là sự lựa chọn của lịch sử.
Đến đây, một chân lý được hình thành: Họ – những chiến sỹ Cộng sản chính là những người con yêu nước ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam và Đảng CSVN là một tổ chức gồm toàn thể những người con ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam. Giống như một định lý trong toán học, nó đúng cả chiều thuận lẫn chiều nghịch.
Năm 1945, chỉ mới 15 năm sau ngày thành lập, Đảng CSVN, cũng chỉ duy nhất họ, đã lãnh đạo toàn dân tộc Việt Nam khởi nghĩa dành chính quyền thành công, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nước công nông đầu tiên ở ĐN châu Á. (Dân tộc Việt Nam lựa chọn họ, đặt niềm tin vào họ quả không nhầm)
Năm 1946, Pháp trở lại xâm lược ở miền Nam, miền Bắc có 20 vạn quân Tưởng tiến vào. Không cần nhắc đến Pháp, cũng không cần quan tâm đến quân Tưởng vì Bác Hồ chỉ cần một nhát…ký thôi thì 20 vạn quân Tưởng phải rút về nước. Điều ta cần hiểu và quan tâm ở đây là: Việt Nam lúc này có thêm một tổ chức đảng nữa, đó là Quốc Dân Đảng. Cái đảng mà theo đuôi bọn xâm lược vào “theo đóm ăn tàn” thì bản chất ra sao, mục tiêu là gì… thì dân tộc này lạ chi nữa. Có điều năm 1946 là năm mà vận mệnh đất nước như ngàn cân treo sợi tóc, Đảng CSVN và Bác Hồ với tinh thần đoàn kết dân tộc đồng ý để Quốc Dân đảng vào Quốc hội, tham gia chính quyền hy vọng cùng nhau xây dựng, bảo vệ đất nước. Nhưng một Đảng, ra đời, hình thành như Quốc dân đảng thì phản dân, hại nước, tay sai cho giặc… sớm muộn cũng bộc lộ nguyên hình. Vụ án Ôn Như Hầu chứng minh tất cả.
Điều thú vị thiêng liêng mà lịch sử như sắp đặt đó là Người quyết định cuối cùng vứt tổ chức Quốc Dân đảng vào sọt rác lịch sử không phải là ai trong tổ chức Đảng CSVN mà là một người đại diện cho tầm trí tuệ dân tộc – Cụ Huỳnh Thúc Kháng.
Năm 1954 Pháp đại bại, cơ hội để Việt Nam thống nhất đã đến nhưng Mỹ nhảy vào thay chân Pháp kéo theo một chính phủ tay sai Ngô Đình Diệm.
Đến đây thì đã có tiến sỹ luật bào chữa cho Mỹ rằng: “Mỹ không xâm lược Việt Nam, đây là cuộc chiến tranh về ý thức hệ…” nào là “ sau năm 1973 thì trở thành cuộc nội chiến giữa 2 miền”…
Theo tôi hiểu thì Luật khác với Lịch sử. Luật thì mang tính chủ quan, do con người đặt ra. Lịch sử là khách quan nó tồn tại ngoài ý muốn của con người. Là tiến sỹ Luật, Cù Vũ có thể xây dựng ra một luật mới hay một điều luật mới, nhưng không thể xuyên tạc, bóp méo, phủ nhận lịch sử. Không thể “xây dựng” lịch sử theo ý muốn của mình như Luật được. Luật thì có thể “lách” nhưng Lịch sử thì không thể “lách”. Và đây là lịch sử: “ Từ năm 1945, kể từ ngày khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, dân tộc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN thực hiện lời dạy của Bác Hồ: “hễ còn một tên xâm lược nào trên đất nước ta thì ta phải chiến đấu quét sạch nó đi”, đã tiến hành nhiều “nhát quét”. Chế độ chính quyền Sài Gòn sụp đổ năm 1975 là “nhát quét” cuối cùng.
Năm 1975 Việt Nam thống nhất đất nước, nghĩa là phải trải qua 31 năm gian khổ, hy sinh Đảng CSVN mới thực hiện được mục tiêu giải phóng dân tộc thống nhất đất nước. Lúc này không thiếu gì kẻ thù địch nhưng đặc biệt sâu khi Liên Xô và các nước XHCN ở Đông Âu tan rã thì tổ chức đảng này, đảng kia thi nhau ra đời đòi xóa sổ Đảng CSVN. Họ tưởng Việt Nam cũng tan rã như các nước khác, họ hý hửng muốn ăn cướp thành quả Cách mạng vô cùng to lớn mà Đảng CSVN, dân tộc Việt Nam hy sinh không biết bao nhiêu xương máu mới giành được. Chúng là ai? Điểm mặt, chỉ tên, cách chúng hoạt động, thái độ, tư cách của chúng khi bị bắt chứng tỏ chúng chỉ toàn là một lũ ươn hèn tham sống sợ chết, không có lý tưởng. Những Đảng viên của Đảng CSVN mà như vậy liệu có cuộc Cách mạng tháng Tám không? Dưới chế độ Ngô Đình Diệm, máy chém kéo lê khắp miền Nam, đặt Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật thì nếu như bản chất, tư cách, mục đích lý tưởng của các Đảng viên Đảng CSVN mà như các đảng vớ vẩn kia chắc chắn đã đầu hàng hết.
Dân tộc Việt Nam lựa chọn bọn này sao? Dân tộc Việt Nam đặt niềm tin vào bọn này sao? Dân tộc Việt Nam để cho tổ chức bao gồm những bọn này lãnh đạo sao?
Không bao giờ! Chế độ, chính quyền mà các vị mơ tưởng, hoài vọng ngày xưa đã từng có luật 10/59, kéo lê máy chém khắp miền Nam loại những người CS ra ngoài vòng pháp luật thì ngày nay, những kẻ muốn cướp quyền, xóa bỏ Đảng CSVN nên nhớ, Đảng CSVN vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “chuyên chính vô sản”. Họ sẵn sàng ra tay dùng sức mạnh trừng trị không thương tiếc để bảo vệ ngôi vị của mình khi cần thiết. Các vị đang ra mặt chống Đảng, đòi lật đổ chế độ để này một cách hung hăng trên mạng xã hội…thấy Đảng CSVN chưa ra tay trấn áp bằng bạo lực mà tưởng dễ. Các vị nên hiểu, biết kỹ điều này: Chó sủa bậy, lung tung…còn có thể cho phép, nhưng khi cắn bậy là bị đập chết liền. Không tin các “anh hùng muốn thay đổi chế độ” cứ thử “cắn bậy” xem…
Sẽ còn rất lâu, Đảng CSVN để lại một dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí, tâm hồn của dân tộc Việt Nam. Dù có nhiều thế lực chia lìa, dù có một bộ phận không nhỏ Đảng viên thái hóa biến chất thì việc hô hào dân tộc Việt Nam đứng lên xóa sổ Đảng CSVN, thay thế vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN bằng cách làm như các vị, bằng trí tuệ như các vị và đặc biệt bằng ý chí, lý tưởng, như các vị trong thời điểm này thì làm sao mà lật đổ chế độ này được, chỉ mang vạ vào thân thôi.
Đảng CSVN bảo vệ vị trí lãnh đạo của họ chỉ cần bằng 1/100 hành động của Đảng Cần lao nhân vị của Ngô Đình Diệm hay đảng của Nguyễn Văn Thiệu thôi, thì các vị sẽ không còn một mống. Một lần nữa nên nhớ là chỉ được sủa thôi nhé, không được cắn bậy. Cắn bậy là bị đập chết liền đấy.

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Argentina - bài học đắng cay về chủ quyền biển đảo


Mua loại vũ khí gì mới chỉ là phần ngọn, mua của ai và cách mua như thế nào mới là phần gốc của vấn đề.
Cuộc hải chiến trên quần đảo Falkland (Malvinas) giữa Vương quốc Anh và Argentina được coi như là một trận hải chiến lớn nhất từ sau thế chiến lần 2 đến nay.
Trận hải chiến đã để lại cho giới quân sự những bài học bổ ích trong nghệ thuật tác chiến hiện đại trên biển…, nhưng với Việt Nam, kinh nghiệm từ Argentina, không những thế, còn lớn hơn, đó là: Mua sắm vũ khí ra sao và như thế nào trong việc bảo vệ chủ quyền biển đảo.
Tự chủ được tên lửa diệt hạm Kh-35 là tham vọng trong tầm tay của Việt Nam từ năm 2013
Tự chủ được tên lửa diệt hạm Kh-35 là tham vọng trong tầm tay của Việt Nam từ năm 2013
Hơn 30 năm trôi qua, kể từ khi bắt đầu trận hải chiến, giờ đây, chúng ta không quan tâm đến diễn biến, chiến thuật tác chiến của Anh hay của Argentina làm gì nữa. Với Việt Nam, điều cần nhớ là: trong trận hải chiến đó, Argentina đã bị thất bại cay đắng. Nói là “cay đắng” bởi vì hầu như các chuyên gia quân sự, giới quan sát trên thế giới, đều cho rằng, nếu như có đủ tên lửa Exocet thì hải quân Hoàng gia Anh sẽ ôm hận.
Tên lửa Exocet là của Pháp sản xuất bán cho Argentina đã phát huy sức mạnh khiến Hải quân Anh mất tinh thần. Khi cuộc chiến đang vào giai đoạn quyết định thì Anh chặn Pháp không bán tên lửa Exocet cho Argentina dù qua trung gian Peru. Pháp là đồng minh với Anh, Mỹ mà không nghe theo là chuyện lạ.
Một câu hỏi đặt ra là, điều gì sẽ xảy ra nếu tên lửa diệt hạm đó không phải mua của Pháp mà của Nga? Quả thật, chỉ sau khi hết vụ này đến vụ khác, nước Anh đều ra tay ngăn cản Argentina mua vũ khí phục vụ cho tranh chấp chủ quyền trên quần đảo Falkland, như máy bay hay tên lửa diệt hạm…thì Argentina mới nhận thức ra được vấn đề bằng cách, mua vũ khí Nga qua vụ máy bay SU-24.
Và chắc chắn, nếu Argentina cần SU-30, tên lửa diệt hạm hiện đại…thì Nga cũng sẵn sàng bán ngay, để dạy cho nước Anh một bài học về cảm giác khi bị kẻ nào đó nhúng mũi vào chuyện người khác.
Vụ Pháp bán tàu Mistral cho Nga cũng vậy thôi, khi bị Mỹ và NATO ép thì Pháp cũng sẵn sàng “bất tín” một lần nữa. Hành động bạc nhược của Pháp đã khiến Ấn Độ nghi ngại trong thương vụ mua 126 máy bay Rafale, bởi không chắc rằng, Pháp sẽ không bội tín dưới sức ép của Mỹ hay Trung Quốc sẽ khiến không quân Ấn Độ dang dở.
Như vậy, mua vũ khí là phải tính đến đối tượng tác chiến trực tiếp, trước mắt và lâu dài là ai, kẻ đó có liên quan gì đến người bán…Nếu như bất chấp điều này, thì khi chiến tranh xảy ra, kết quả vẫn là “cay đắng”.
Một số người vội mừng và đặt cược hết toàn bộ vào vũ khí Mỹ khi Mỹ bỏ cấm vận vũ khí là ngây thơ. Đã biết và hiểu rõ mối quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ như thế nào chưa?
Thông cáo Thượng Hải giữa Mỹ và Trung Quốc năm 1972, trong đó Trung Quốc thỏa thuận với Mỹ ngăn cản sức tấn công của ta vào miền Nam bằng cách ngừng viện trợ vũ khí, đạn dược, đồng thời cướp và ngăn chặn không cho vũ khí Liên Xô quá cảnh sang Việt Nam…chẳng phải là bài học giá trị sao.
Vậy vũ khí của quân đội Việt Nam mua của ai và mua như thế nào?
Rõ ràng là gần 90% vũ khí, Việt Nam mua sắm là từ Nga và hầu như các loại vũ khí Nga đều tạo nên xương sống cho sức mạnh của các quân binh chủng như Không quân, Hải quân…
Một vấn đề đặt ra là, liệu mối quan hệ của Nga-Trung có ảnh hưởng gì đến tranh chấp chủ quyền biển đảo Việt Nam-Trung Quốc nếu như xung đột quân sự nổ ra hay không?
Lúc đó, toàn bộ vũ khí Nga mà chúng ta đang sử dụng, liệu có xảy ra hiện tượng như Argentina, nghĩa là thiếu, cần bổ sung, nhưng mua, Nga không bán, khi hư hỏng thì không có đủ thiết bị thay thế, sửa chữa, thậm chí các tính năng kỹ, chiến thuật bị “bán” cho đối thủ…hay không?
Rất khó trả lời một cách chính xác cụ thể, chẳng hạn Nga không lên tiếng trong vụ giàn khoan Trung Quốc, nhưng tốc độ hoàn thành hợp đồng 6 chiếc tàu ngầm cho Việt Nam lại được Nga tăng tốc...thì đâu là chính, đâu là phụ?... 
Và… có vẻ như, Nga và Việt Nam (cả hai) đã thống nhất, lường tính trước những tình huống tương tự.
Thứ nhất, như chúng ta đã biết quan hệ Nga-Trung là đối tác, đối tượng (tác chiến) đan xen lẫn nhau. Về đối tác thì ai cũng biết vì được tuyên truyền rộng rãi, nhưng về đối tượng thì điều tế nhị, khó tuyên bố, tuy nhiên, hãy xem việc họ mua bán vũ khí với nhau là hiểu.
Nguyên tắc bất di, bất dịch là vũ khí sẽ được bán cho ai mà không dùng nó chống lại mình. Mới đây, Trung Quốc muốn mua máy bay ném bom chiến lược TU-22 của Nga nhưng Nga không bán dù đã bị Nga loại khỏi biên chế, bán sắt vụn…đã chứng minh về đối tượng, độ tin cậy…rất rõ ràng: Trung Quốc không phải là liên minh chiến đấu và cũng không phải là bạn thân thiết. Bởi vậy, Nga bán vũ khí cho Trung Quốc như thế nào, ra sao đều được tính toán kỹ, tiền không thể hơn an ninh quốc gia, như ví dụ trên.
Thứ hai, do quan hệ Nga-Việt là mối quan hệ truyền thống, có độ tin cậy cao, nên khâu chuyển giao công nghệ để Việt Nam tự chủ, đặc biệt là tự chủ về số lượng đạn, tên lửa cho ý đồ chiến dịch, chiến lược phòng thủ, đã được đặt ra trong mọi tình huống có thể khi Nga ở vào thế không thể.
Cảng Cam Ranh đã trở thành một căn cứ Hải quân quan trọng, lợi hại nhất của hạm đội tàu ngầm, tàu chiến mặt nước hiện đại bậc nhất của Việt Nam…luôn có dấu ấn của Nga, đặc biệt là trung tâm huấn luyện tàu ngầm hiện đại nhất thế giới. Việc thỏa thuận vấn đề tàu chiến Nga ra vào quân cảng Cam Ranh chứng tỏ Việt-Nga đã có một cơ sở, nền tảng quân sự rất dày và vững mới tạo ra một độ tin cậy như thế.
Thứ ba, đây là một điều hết sức đặc biệt lý thú, đó là mối quan hệ tay ba Việt-Nga-Ấn. Có một cấu trúc và cơ chế cho Lữ đoàn tàu ngầm Việt Nam đủ sức làm chủ cuộc chơi trên Biển Đông gắn liền với Việt-Nga-Ấn. Một lực lượng không quân đủ sức làm chủ vùng trời Biển Đông cũng gắn liền với Việt-Nga-Ấn. Có thể nói Ấn Độ là sự bổ sung hoàn hảo nhất mà Nga không có thể, là người bạn quý, chung tình mà Việt Nam có được.
Như vậy, khi mua những loại phương tiện vũ khí chủ yếu tạo nên sức mạnh trụ cột của quân đội như tàu ngầm, máy bay, tên lửa…thì nhất thiết phải làm chủ được phần gốc của công nghệ để cải tiến kỹ thuật, tạo ra sự độc đáo, đồng thời đảm bảo đủ vật tư thiết bị kỹ thuật thay thế, sửa chữa, tự chủ được đạn dược…Tất cả những yêu cầu đó, người bán phải là những quốc gia có độ tin cậy cao, càng ít có mối quan hệ phức tạp càng tốt.
Trong khi đó, đa dạng hóa nguồn mua sắm vũ khí, tức là lựa chọn mua những loại vũ khí có tính độc đáo trên thế giới, phù hợp với yêu cầu tác chiến hiện tại, nhằm bổ sung những khiếm khuyết và nắm bắt công nghệ khi được chuyển giao, để phát triển nền công nghiệp quốc phòng cho riêng mình, đặc biệt là đảm bảo an ninh, an toàn, bí mật nhờ loại trừ nguy cơ bị can thiệp từ bên ngoài vào vũ khí trong mọi tình huống, mọi hình thức.
Lựa chọn mua vũ khí để phù hợp với lối đánh, đủ sức đương đầu với các thác thức về an ninh chủ quyền mà không trở thành gánh nặng cho nền kinh tế, khó khăn bao nhiêu, thì mua ai, mua ra sao để xây dựng nền công nghiệp quốc phòng phát triển, tiến tới tự chủ, làm chủ công nghệ, không bị nước ngoài can thiệp vào trong bất kỳ tình huống nào…càng khó khăn phức tạp hơn bội phần.

Argentina trong trận hải chiến Faikland là một bài học đắng cay không chỉ riêng ai. 

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Nga-NATO đoạn tuyệt, châu Âu coi chừng!


Đoạn tuyệt với NATO, thực chất đây là lời tuyên chiến của nước Nga với NATO
Vào ngày 23/12/2014, quốc hội Ukraine đã thông qua dự luật từ bỏ quy chế quốc gia trung lập, nhằm mở đường cho Ukraine gia nhập vào NATO.
Nước Nga đã chỉ trích mạnh mẽ quyết định này, Thủ tướng Nga cảnh cáo “Trên thực tế, đây là đơn xin vào NATO và điều này sẽ biến Ukraina thành một đối thủ quân sự tiềm tàng của Nga và Moskva sẽ buộc phải hành động”. Bộ trưởng quốc phòng Nga khẳng định: “Nếu quyết định này, trong tương lai, mang tính chất quân sự, chúng tôi sẽ đáp trả một cách thích hợp. Nga sẽ cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với NATO”. Và đây là tuyên bố thẳng thừng từ điện Kremlin: “Nga cần sự đảm bảo 100% rằng không ai nghĩ về tương lai Ukraine gia nhập NATO, nếu điều này xảy ra thì quan hệ Nga-NATO sẽ đoạn tuyệt”.
Có thể nói, đây chỉ là hành vi khiêu khích Nga, mới chỉ là “ý chí chính trị” của Ukraine mà thôi, nhưng điều Nga quan tâm, nhắm tới là những cái đầu nóng NATO dưới cái gậy chỉ huy của Mỹ, là những thành phần “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Vậy điều gì xảy ra khi Nga tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với NATO?
Chắc chắn bất kỳ một người châu Âu nào trung thực cũng biết NATO do ai làm chủ, ai nuôi và tồn tại đến ngày nay nhằm mục đích gì…Rõ ra là, NATO do Mỹ chỉ huy và làm chủ, dùng để chống Nga, bao vây tiêu diệt Nga, biến Nga thành một “con gấu nhồi bông” như 28 thành viên NATO hiện tại, trong đó có cả Đức và Pháp.
NATO dành cho tất cả các nước châu Âu nhưng trừ Nga, vì sao như vậy thì dân châu Âu cũng hiểu rõ hơn ai hết và vì sao trong tình thế hiện nay, dân tộc Nga đoàn kết xung quanh tổng thống của họ đến thế, đã có câu trả lời. Không quá đáng khi nói rằng, danh dự châu Âu còn lại là nước Nga, đúng hay không hãy xem sự chi phối của Mỹ vào 2 tổ chức EU (chính trị-kinh tế) và NATO (quân sự) thì rõ. Bởi thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi báo Mỹ đưa tin có hàng loạt lãnh đạo châu Âu phản kháng Mỹ trong lệnh trừng phạt Nga.
NATO là tổ chức quân sự đánh thuê cho Mỹ để được chia phần mà thôi, vì tất cả hoạt động của NATO đều chủ yếu phục vụ lợi ích của Mỹ. Ngay khi tiếng súng nội chiến của Libya còn chưa chấm dứt, nhiều quốc gia trong khố NATO đã không ngần ngại hy vọng nhận được những hợp đồng khai thác dầu béo bở vì "công lao" đã giúp lực lượng nổi dậy tại đây lật đổ được chế độ Gaddafi đấy thôi. Tuy nhiên, “miếng bánh Nga” ngày nay là khó gặm nhất trong lịch sử và hiện tại của NATO mà nếu không cẩn thận, tổ chức đánh thuê cho Mỹ này bị Nga nghiền nát.
Rõ ràng NATO cho Mỹ đặt các lá chắn tên lửa chống Nga, NATO liên tục mở rộng về phía Đông bao vây Nga. Năm 2008, Nga đã có thông điệp cho NATO tại Gruzia, nhưng NATO vẫn tiếp tục thử Nga tại Ukraine dẫn đến lời cảnh cáo cuối cùng: “đoạn tuyệt NATO”.
Đoạn tuyệt với NATO, thực chất đây là lời tuyên chiến của nước Nga với NATO để bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh hoặc nóng theo tình hình dựa theo học thuyết quân sự mới nhất của Nga khi coi sự sự mở về phía Đông của NATO là mối đe dọa hàng đầu an ninh Nga.
Đoạn tuyệt với NATO có nghĩa, cấu trúc an ninh châu Âu không còn tồn tại, NATO đã được coi là kẻ thù. Ngay khi Crưm tái sáp nhập vào Nga, NATO đã đình chỉ nhiều chương trình hợp tác với Nga. Theo Bộ Quốc phòng Nga thì Hiệp ước START-3 là một trong số ít những gì còn lại giữa Moskva và Washington trong lĩnh vực an ninh toàn cầu. Nếu hiệp ước này cũng bị vi phạm nốt thì chiến tranh hạt nhân là điều khó tránh khỏi.
Đoạn tuyệt với NATO, cuộc chiến tranh lạnh phiên bản 2 bắt đầu, Nga bắt buộc thắt chặt một loạt về an ninh hàng không, hàng hải, năng lượng…với châu Âu. Châu Âu chắc chắn sẽ bị Nga cắt toàn bộ khí đốt…mà châu Âu không thể chấp nhận được điều này trong tương lai gần.
Đoạn tuyệt NATO, đồng thời tại Ukraine, Nga sẽ thực hiện biện pháp quân sự mạnh để đè bẹp Kiev như học thuyết quân sự mới của Nga, buộc NATO phải lựa chọn hoặc là chiến tranh với Nga hoặc từ bỏ Kiev. Chiến tranh với Nga, liệu có một nước nào trong NATO muốn làm điều đó với Nga không hay họ chỉ cậy nhờ vào Mỹ? Vậy thì nước Mỹ có muốn chiến tranh với Nga không? Nếu như Nga và Mỹ không bao giờ để xảy ra chiến tranh, vì nếu xảy ra thì cả 2 đều không sống sót, thì theo logic Mỹ sẽ sẵn sàng hy sinh một thành viên nào đó của NATO khi “bị gấu Nga cho ăn tát”. Thực tế đã chỉ ra rằng, khi lợi ích quốc gia, an ninh quốc gia Nga bị đe dọa nghiêm trọng…thì tình huống xảy ra như ở Gruzia hoặc Ukraine không tránh khỏi. Nga sẽ không bao giờ cân nhắc xem Gruzia hay Ukraine có là thành viên của NATO hay không.
Tư cách là cường quốc quân sự hạt nhân, Nga và Mỹ đều có “vạch đỏ giới hạn” về an ninh, lợi ích quốc gia, của mình để không ai xâm phạm. Nói cách khác là Mỹ có thể dùng quân cờ NATO chơi với Nga chứ không đời nào NATO dùng quân cờ Mỹ để chơi với Nga. Cho nên, 28 thành viên NATO thừa đủ tỉnh táo để biết danh phận mình, thừa biết cái “vạch đỏ giới hạn” của Nga trong cuộc khủng hoảng Ukraine là đâu để dừng lại.
Phải công nhận rằng, ngoại trừ vũ khí hạt nhân thì vũ khí thông thường NATO không kém Nga, nếu như không muốn nói là hùng hậu hơn, nhưng NATO không có những loại vũ khí có sức răn đe lớn mang tính quyết định thành bại chiến trường. Về quân số thì NATO cũng đông quân hơn, nhưng NATO là một đội quân ô hợp, nói là ô hợp vì truyền thống đánh nhau, lợi ích quốc gia của 28 thành viên rất khác nhau. Thử hỏi xem có nước nào cho Mỹ triển khai vũ khí hạt nhân để nhận đòn giáng trả của Nga? Chưa có, hoặc chưa dám. 
Lịch sử chỉ ra rằng chỉ có quân Đức, Pháp ở châu Âu may ra cùng đẳng cấp với quân đội Nga, nhưng Đức, Pháp đã từng có gương của Hitler, Napoleon, lại là đầu tàu EU thì chỉ dùng thành viên làm quân cờ chứ dại gì biến mình là quân cờ cho các thành viên. Các thành viên NATO ở vùng Baltic là hung hăng chống Nga nhất là vì họ đánh Nga bằng quân của Anh, Đức, Pháp…chứ quân đội của họ không đủ cho một sư đoàn Nga ra tay thì cho vàng cũng không dám.
Tuy nhiên với Nga thì khác đấy. Nếu như NATO chiến đấu với Nga vì lợi ích của Mỹ thì Nga chiến đấu vì lợi ích của dân tộc Nga, sau lưng người lính Nga là quê hương đất nước. Đây chính là sức mạnh vô địch của Liên bang Nga hiện nay.

Có một điều lạ, là 2 cuộc chiến tranh thế giới đều bắt đầu từ châu Âu. Cùng là nước đế quốc với nhau, nước Đức, sau bại trận ở thế chiến 1 đã bị tước đoạt toàn bộ thuộc địa, bồi thường chiến phí, trong khi Mỹ Anh Pháp hưởng lợi quá lớn dẫn đến một Hitler nước Đức ra đời. Ngày nay, sau chiến tranh lạnh, Liên Xô bị tan rã, một loạt nước Đông Âu theo NATO, nước Nga, phần còn lại của Liên Xô bị bao vây, trừng phạt kinh tế…liệu có xuất hiện một Hitler kiểu Nga hay không? Chắc là không, bởi thế giới đang mở, Nga chưa bị bao vây tứ phía đến mức cùng đường, Nga chưa đến tình thế “không còn gì để mất” buộc phải gây chiến tranh để giải quyết mọi chuyện. Nhưng chính vì thế mà Nga sẵn sàng đoạn tuyệt với NATO có nghĩa là với châu Âu. Nga đã chuẩn bị tinh thần không có châu Âu nếu như lời cảnh báo của Nga không có giá trị với NATO.