Người Nga đã trở lại Trung Đông trong một
vị thế mà ngay cả thời Liên Xô cũng không thể có được…
Đúng ra, sau
khi chiến tranh lạnh kết thúc thì với vị thế là Bá chủ thế giới, Hoa Kỳ có thể
cai trị thế giới trong một môi trường hòa bình, Hoa Kỳ có thừa khả năng để dẹp
bất kỳ sự xung đột nào với tư cách là một “cảnh sát thế giới”, nhưng không, Mỹ
có chính sách cai trị khác…
Nếu như chính
sách đối ngoại của Mỹ là gây ra sự “hỗn loạn nhưng có điều khiển” tức là gây ra
những mâu thuẫn, xung đột…trong khu vực nhưng nằm dưới sự điều khiển, trong tầm kiểm soát
của Mỹ, thì Nga lại khác, Nga lại tìm cách giải quyết sự hỗn loạn (những mâu
thuẫn và xung đột) đó bằng hòa giải, hòa bình…
Do vậy, nếu nói
chính sách đối ngoại của Nga đối đầu với Mỹ là không chính xác mà tư tưởng, mục
tiêu là đối phó, xử lý hậu quả của Mỹ thì đúng hơn. Suy cho cùng, không có hỗn
loạn, xung đột thì không có hòa giải và biện pháp hòa bình.
Khi thế giới
đơn cực, khi Mỹ là cường quốc số 1 thì chính sách của Nga không có hiệu lực mặc
dù có tính nhân văn bao nhiêu, nó đúng như Putin đã từng cay đắng “không ai
nghe Nga nói”.
Vì thế, chính
sách của Nga phát huy tác dụng khi chỉ khi Mỹ suy giảm quyền lực, mất quyền
điều khiển, kiểm soát và Nga trở thành một thế lực thách thức với Mỹ, lúc đó,
“hãy nghe Nga nói ngay!”…
Không chỉ tại
sân chơi lớn Trung Đông mà ngay tại Syria, Nga vẫn là người chơi đặc biệt, duy
nhất có thể chơi được với tất cả các bên, do vậy, nước đi đầu tiên là Nga đã
thực hiện đối sách “hòa bình cưỡng bức” đối với các phe phái được tài trợ bởi
nước ngoài để tạo ra các khu “giảm leo thang”.
Từ các khu
“giảm leo thang” Nga “cưỡng bức” tiếp từ Homs đến Ghoutu đến Daraa…để gom lại
vào khu cuối cùng là Idlib bằng các “thỏa thuận của Lavrov” sau khi phiến quân
đã “ngán làm việc với Shoigu”.
Kết quả bản đồ
tình hình Syria đã chốt lại 3 khu vực của 3 lực lượng của 3 người chơi chính:
Nga (SAA, Iran) với 78% lãnh thổ; Mỹ (SDF) 28% lãnh thổ gồm phía Đông Bắc Syria
và Đông Euphrates; và Thổ Nhĩ Kỳ (SNA) tại Idlib, Afrin.
Để thực hiện
cam kết với chính quyền Assad là chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ Syria , mục tiêu chủ yếu của Nga là phải hất cẳng
quân Mỹ ra khỏi Syria nói
chung và Đông Bắc Syria
nói riêng.
Bằng một loạt
kế sách tinh tế, khôn khéo và kiên nhẫn, dài hơi, Nga đã khai thác triệt để mâu
thuẫn Thổ Nhĩ Kỳ - Mỹ; Thổ Nhĩ Kỳ - SDF (người Kurd Syria) và cuối cùng, rất
thú vị là chính quân đội Thổ Nhĩ Kỳ - đồng minh NATO của Mỹ đã hất cẳng Mỹ ra
khỏi Đông Bắc Syria.
Có thể nói, “áp
lực nước” Thổ Nhĩ Kỳ để quét trôi người Kurd là rất mạnh nhưng đã bị “con đập
chắn” Mỹ ngăn chặn mà chỉ cần một vết nứt nhỏ của con đê là lập tức con đập sẽ
bị vỡ toang…
Khi Erdogan đã
không còn đủ kiên nhẫn với người Kurd kiên quyết mở chiến dịch “Mùa xuân Hòa
bình” với tuyên bố “Mỹ ở đó hay rút đi đã không còn quan trọng” thì Trump buộc phải
lựa chọn, đó chính là vết nứt gãy để làm vỡ con đập…như chúng ta đã chứng kiến…
Một câu hỏi rất
thú vị là: Ai là người chơi chính để tạo ra vết nứt gãy? Ngoại trưởng Nga
Lavrov đã công khai, cụ thể ra là lợi ích mà Thổ Nhĩ Kỳ có được trong thỏa
thuận với Nga lớn hơn nhiều so với thỏa thuận họ có với Mỹ, cho nên “vết nứt
gãy” nhất định sẽ xuất hiện…thế thôi.
Các phe phái,
thế lực chống Trump trong nước và EU chỉ trích mạnh mẽ quyết định rút quân của
Trump rằng là phản bội đồng minh Kurd, rằng làm lợi cho Nga và Damascus…nhưng
nếu họ là Trump thì họ sẽ làm gì để giữ vị trí, bảo vệ được người Kurd mà không
phải chiến đấu với Thổ Nhĩ Kỳ?
Không, bất kỳ
là ai cũng không giải quyết được lý lẽ mà tiền đề mâu thuẫn này. Trong khi Thổ
Nhĩ Kỳ kiên quyết tấn công người Kurd thì Mỹ chỉ có thể hoặc chiến đấu với Thổ
Nhĩ Kỳ để bảo vệ người Kurd hoặc không chiến đấu với Thổ Nhĩ Kỳ thì phải bỏ rơi
người Kurd.
Có ai trong
chính quyền Mỹ muốn chiến đấu với Thổ Nhĩ Kỳ, tức sử dụng không quân Mỹ cất
cánh tại căn cứ Incrinlic trong lãnh thổ của Thổ Nhĩ Kỳ để tấn công hủy diệt
quân đội Thổ Nhĩ Kỳ tại phía Bắc Syria để bảo vệ người Kurd? Điều vô lý này nó
sờ sờ ra trước mắt ai cũng biết.
Cuối cùng, tại
Syria, cờ đã vào thế, Trump không thể không rút quân; người Kurd không còn con
đường nào khác ngoại thỏa thuận với Damascus; Ankara với sự trung gian của Nga
sẽ ngồi nói chuyện phải trái với Damascus…rồi những gì xảy ra tiếp theo đã được
biết trước…
Mọi ngã đường đều đến…Putin!
Vào ngày
30/9/2015, Nga chính thức triển khai chính sách đối ngoại của mình bằng “tiếng
trống trận” tại Syria-Trung Đông trong tình thế một Trung Đông hỗn loạn bởi
chiến tranh, khủng bố, xung đột sắc tộc…
Khi cuộc cờ tại
Syria – tâm điểm địa chính trị Trung Đông, đã vào thế không thể đảo ngược thì
Tổng thống Nga Vladimir Putin đã “du ngoạn” đến 2 nơi khác: Ả Rập Saudi và Các
tiểu vương quốc Ả rập thống nhất (UAE).
Mỹ và phương
Tây theo dõi chặt chẽ, không muốn và rất lo lắng chuyến du ngoạn này của Putin,
tuy nhiên, với giới quan sát địa chính trị thì chuyến đi là sự hoàn thành nốt
một “kiệt tác Trung Đông” của người Nga.
Một thực tế
hùng hồn là người Trung Đông chỉ tôn trọng sức mạnh thực sự chứ không phải các
cuộc chiến trên Twitter của Trump. Ai đã “làm mưa làm gió” bằng sức mạnh quân
sự trên chiến trường Syria
và Trung Đông vừa qua? Nga chứ không phải Mỹ. Vì thế, việc các đồng minh thân
cận của Mỹ đã buộc phải “tôn trọng” Nga là đương nhiên.
Đầu tiên là Qatar .
Các nhóm chiến binh được Qatar
bảo trợ đứng về phía quân đội Syria
và cùng với đó, họ bắt đầu tiêu diệt các proxy của Mỹ.
Dưới hình thức
bảo lãnh, Qatar đã nhận được cổ phần của Rosneft, và sau đó là những hành động
thực sự của Nga để dỡ bỏ lệnh phong tỏa từ Ả Rập Saudi và các nước Ả Rập cố
gắng thực hiện nó với Qatar.
Tiếp theo là Ả
Rập Saudi. Việc Ả Rập Saudi phải chia xẻ lợi nhuận và quyền lực với Nga bằng
cách chuyển đổi tập đoàn dầu lửa OPEC thành OPEC+ mà Nga cũng là người chơi
chính là thật khó khăn và không dễ dàng với nhà Saudi nhưng không thể khác.
Chỉ Nga mới có
thể dàn xếp hòa giải mâu thuẫn căng thẳng Ả Rập Saudi – Iran mà Ả Rập Saudi
đang rất mong muốn và cũng chỉ Nga mới có thể kéo Ả Rập Saudi ra khỏi “vũng
lầy” Yemen.
Cuối cùng là
Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng ta không bàn đến Iran vì vốn đã đồng minh với Nga và Damascus
mà chỉ quan tâm đến Thổ Nhĩ Kỳ bởi không ai có thể ngờ, Thổ Nhĩ Kỳ chính là một
nhân tố mà Nga đặt nhiều hy vọng trong việc hòa bình ổn định Syria…
Có thể nói hiện
nay, sự phụ thuộc của Thổ Nhĩ Kỳ vào Nga về quân sự, kinh tế là rất lớn khi Thổ
Nhĩ Kỳ đã thực hiện chiến lược Trung Đông của mình. Thổ Nhĩ Kỳ đối đầu với Mỹ,
Thổ Nhĩ Kỳ làm NATO lung lay, rệu rã…tất cả đều phù hợp với lợi ích Nga.
Chỉ bằng “một
phát súng ở Syria” của Shoigu, Lavrov “đã làm được một điều không tưởng”: Qatar,
Ả Rập Saudi, UAE, Iran, Thổ Nhĩ Kỳ và cả Israel là những người chơi lớn nhất,
giàu có nhất, quyền lực nhất ở Trung Đông đã gần như “đầu quân” với Nga.
Đây là một kiệt
tác Trung Đông vĩ đại nhất của Nga mà thời Liên Xô cũng không thể có được. Nga
– Putin đã làm được, bởi Nga đã chứng tỏ cho thế giới Ả Rập thấy Nga đang trở
lại Trung Đông với một tư thế quân sự và chính trị rất mạnh trong khi uy thế
của Mỹ đã giảm sút.
Tổng thống PuTin quá tài giỏi và đã làm cho Mỹ thất bại thảm hại trong trận chiến này
Trả lờiXóa