Một thế lực
ngoại bang có thể đè đầu, cưỡi cổ, chỉ huy điều khiển với một chính phủ hay một
chế độ, nhưng làm điều đó với một dân tộc thì chưa và không bao giờ.
Động thái của CHDCND Triều Tiên (BTT).
Hội đồng bảo
an LHQ ra nghị quyết trừng phạt vào ngày 07/3/2013 khi Bắc Triều Tiên tiến hành
thử VKHN lần thứ ba . Ngày 11/3/2013, Mỹ-Hàn Quốc tổ chức tập trận lớn.
Trước hết mà
nói thì việc BTT thử VKHN, tên lửa đạn đạo…bị LHQ cấm vận, trừng phạt đã quá
quen. Nghị quyết lần này thực chất “có cũng như không” vì trên thực tế tất cả
các hành động trên của Liên hợp quốc đều đã được triển khai đã lâu, chỉ có điều
nó không được luật hóa bằng một nghị quyết mà thôi.
Đối với cuộc
tập trận thì đây cũng không phải là lần đầu Mỹ và Hàn Quốc tổ chức diễn tập
quân sự liên hợp mà nó cũng không phải là một cuộc diễn tập lớn nhất trong năm
nay.
Thế nhưng, đột
nhiên BTT nâng mức độ đối đầu giữa hai bên lên cao hơn nhiều so với quá khứ.
BTT tuyên bố bãi bỏ hiệp ước đình chiến đã ký với Mỹ năm 1953, có nghĩa là
tuyên bố 2 miền đang là chiến tranh; cắt đường dây nóng với Xơ-un; đe dọa tấn
công phủ đầu hạt nhân vào nước Mỹ…toàn là những tuyên bố và hành động khiến cho
dư luận yêu chuộng hòa bình sởn tóc gáy.
Liệu chiến
tranh hạt nhân có xảy ra không? Chắc chắn là không. Bởi nếu có thì cũng chỉ 2
miền Triều Tiên bị “xóa khỏi trái đất” chứ nước Mỹ thì không đời nào bị ảnh
hưởng dù chỉ một sợi tóc. Hơn ai hết BTT quá hiểu điều này.
Chiến tranh
thông thường có thể xảy ra nhưng liên quân Mỹ-Hàn vượt trội thì chỉ khi nào
giới lãnh đạo BTT muốn tự xóa sổ chế độ của mình mới chủ động tiến hành, còn
liên quân Mỹ-Hàn thì không bao giờ muốn chiến tranh với BTT ít nhất là trong
tương lai gần.
Vậy động thái
của BTT là gì?
Có thể nói
tuyên bố, hành động quyết liệt của BTT trong tình hình vừa qua là tạo ra một
“môi trường sạch” nhằm mục đích đàm phán trực tiếp với Mỹ.
“Môi trường
sạch” đó là một nước CHDCND Triều Tiên độc lập, không phụ thuộc vào Trung Quốc
như đã từng.
Tại sao Trung Quốc
lại ra đòn với BTT là đồng minh thân cận hay tại sao BTT bị ăn đòn của Trung
Quốc? Đơn giản là BTT không nghe theo cái gậy chỉ huy của Bắc Kinh.
Tuyên bố của
BTT là “Độc lập (không phụ thuộc) quan trọng hơn cuộc sống” là nhằm vào Trung
Quốc. Trước lần thử VKHN lần thứ 3, BTT cũng từ chối, không tiếp vị phái viên
đặc biệt của chính phủ Trung Quốc về bán đảo Triều Tiên Vũ Đại Vĩ với lời tuyên
bố: “Việc thử hạt nhân là quyền chủ quyền của BTT và Trung Quốc chả có liên
quan gì đến việc này”. Và hơn 4 tháng nay tất cả các phương tiện truyền thông
BTT không đưa một tin nào về Trung Quốc(THX), BTT coi như Trung Quốc không còn
tồn tại bên cạnh họ.
Việc phớt lờ
Mỹ, và ngay cả Trung Quốc tiến hành phóng vệ tinh, thử VKHN, BTT muốn khích
động chủ nghĩa dân tộc Triều Tiên.
Dân Hàn Quốc,
những người hiểu biết, có lòng tự trọng đỡ bớt phải xấu hổ, nhục nhã khi chính
quyền Hàn Quốc muốn tăng tầm bắn của tên lửa cũng phải xin phép Mỹ. Họ-dân tộc
Triều Tiên có quyền tự hào.
Ngay trong
lĩnh vực phát triển kinh tế, Trung Quốc là một trung tâm kinh tế thế giới nhưng
BTT vẫn không định hướng phát triển theo mô hình Trung Quốc mà họ có vẻ như
chọn mô hình của Việt Nam
là không phải không có lý do của nó.
Hơn ai hết,
giới lãnh đạo mới, trẻ, của BTT đã nhận thức được là đồng minh với Trung Quốc
trong 60 năm qua thì được cái gì, mất cái gì. Hơn ai hết họ đã hiểu hòa bình,
độc lập, hòa nhập cùng thế giới của BTT chả là gì so với lợi ích quốc gia của
Trung Quốc.
Một dấu hiệu,
một hành động thoát khỏi sự phụ thuộc vào Trung Quốc của BTT là quá rõ ràng. Đã
đến lúc mà BTT phải đi theo con đường mà mình đã chọn, không để kẻ nào lợi
dụng, mặc cả trên lưng của mình.
Trung Quốc hay Mỹ muốn 2 miền Triều Tiên
thống nhất?
Trước hết nói
về Trung Quốc. Thực ra, Trung Quốc dùng BTT làm “vùng đệm” nó chỉ có ý nghĩa
chiến lược của thập niên 70 thế kỷ trước. Nhưng hiện nay, thế kỷ 21 khi chiến
tranh đã chuyển sang một phương thức, khái niệm mới bởi việc sử dụng vũ khí
công nghệ cao thì “vùng đệm” lại không có ý nghĩa gì về chiến lược. Đặc biệt
khi Mỹ và Trung Quốc không có khả năng xảy ra chiến tranh thì “vùng đệm” BTT
này đã phản tác dụng.
Tình hình BTT
bây giờ lại trở thành một gánh nặng cho Trung Quốc. Đồng minh thì yếu, bị cô
lập với thế giới, lại là nguyên nhân để cho Mỹ, Nhật Bản…hình thành một liên
minh, một hệ thống phòng thủ bao vây chống Trung Quốc mà Trung Quốc khó có thể
phản đối. Mỗi lần BTT thử tên tên lửa, VKHN là mỗi lần Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc
hoàn thiện, tăng cường hệ thống lá chắn tên lửa nhằm vào Trung Quốc. Trung Quốc
không bực tức với BTT khi an ninh quốc gia bị đe dọa mới đáng ngạc nhiên.
Nếu ai đó nói
rằng Trung Quốc muốn bán đảo Triều Tiên “không có hòa bình, không xảy ra chiến
tranh, không bất ổn” thì có lẽ là sách lược ngày xưa. Bây giờ Trung Quốc chỉ
muốn 2 miền Triều Tiên thống nhất nhưng phải trong hòa bình (vì Trung Quốc
không muốn có hàng triệu người BTT tị nạn) hơn ai hết.
Tuy nhiên, một
bán đảo Triều Tiên “không có hòa bình, không xảy ra chiến tranh, không bất ổn”
lại là sách lược Mỹ muốn duy trì để thực hiện chiến lược châu Á-TBD của mình,
kiềm chế Trung Quốc.
Tình hình bán
đảo TT sẽ không căng thẳng, sẽ phi vũ khí hạt nhân khi chỉ cần Mỹ ký với BTT
một hiệp ước hoà bình, không xâm phạm BTT trước thì ngay lập tức BTT sẽ hủy bỏ
kế hoạch chế tạo VKHN. Nhưng Mỹ không đồng ý mà yêu cầu BTT phải hủy bỏ chế tạo
VKHN vô điều kiện.
Rõ ràng đây là
cuộc nói chuyện, trao đổi của “hai người điếc” với nhau và bất kỳ một người
bình thường nào cũng nhận thấy hành xử của Mỹ là “ăng ô”, cố tình gây khó,
ngang ngược.
Nguyên nhân là
do Mỹ không bao giờ muốn ký với BTT một hiệp ước hòa bình dù không bao giờ tấn
công BTT.
Nếu có hiệp
ước hòa bình với BTT thì căn cứ quân sự với 30000 quân Mỹ ở Hàn Quốc có lý do
gì để tồn tại? Dân Hàn Quốc để cho căn cứ Mỹ, quân Mỹ tồn tại hay không? (Trong
khi đó cứ cho rằng, gần gấp đôi số quân đó ở căn cứ trên Nhật Bản sẽ không đi
đâu vì Trung Quốc gây hấn là có lý do chính đáng)… Nói chung là thế chiến lược,
thế trận của Mỹ bị thay đổi hết sức không có lợi khi một mắt xích của vòng cung
Đông Á bị đứt. Và điều này là gì nếu như không phải là có lợi cho Trung Quốc.
Mỹ không muốn
Triều Tiên thống nhất, dù cho thống nhất theo kiểu của nước Đức, là điều chắc
chắn.
Chính vì vậy,
động thái của BTT đã chứng tỏ, với họ, không còn tồn tại việc đàm phán 6 bên.
BTT muốn có một “môi trường sạch” để đàm phán trực tiếp với Mỹ chắc chắn không
phải mục đích mơ ước là ký với Mỹ một hiệp ước hòa bình, vết xe đổ của giới
lãnh đạo tiền nhiệm, mà sẽ có một hướng khác đầy bí mật, bất ngờ.
Với tinh thần,
ý đồ đó, thế giới đang lo lắng, chăm chú theo dõi diễn biến ngày hôm nay khi
bắt đầu diễn ra cuộc tập trận thường niên của Mỹ-Hàn Quốc sẽ khiến cho BTT
không kiềm chế, chiến tranh lớn sẽ nổ ra…là hảo huyền, thiếu cơ sở.
Có thể nói vấn
đề thống nhất 2 miền Triều Tiên các thế lực ngoại bang dù có muốn hay không
muốn là ý định của họ. Thế lực ngoại bang có thể đè đầu cưỡi cổ, chỉ huy điều
khiển với một chế độ nhưng với một dân tộc thì không bao giờ.
Hai miền
Nam-Bắc Triều Tiên thống nhất được hay không vấn đề là lãnh đạo 2 miền có đặt
quyền lợi dân tộc, lòng tự trọng dân tộc trên hết hay không. Nếu đồng lòng thì
không một thế lực nào có thể ngăn cản sự thống nhất của 2 miền. Chỉ có dân tộc
Triều Tiên mới tự định đoạt được số phận của mình.
Chuyện kể rằng, có một doanh nhân là chủ
tịch HĐQT một doanh nghiệp lớn người Hàn Quốc sang Việt Nam. Người Việt
hỏi “Ông sang Việt Nam, ông
thấy kinh tế Việt Nam
cách Hàn Quốc bao nhiêu năm?”. Ông ta trả lời: “Chừng 30 năm”. Người Việt bổng
dưng buồn. Nhưng ông ta nói tiếp một câu: “Thế nhưng về thống nhất đất nước,
chúng tao cách chúng mày không biết bao nhiêu năm!”. Tự nhiên người Việt thấy
lòng mình đầy tự hào nhớ về ngày 30/4/1975 lịch sử.
Có lẽ chỉ có người ngoài, những người đồng
cảnh, người ta mới nhìn thấy cái vĩ đại của một dân tộc khác, bởi vì đó chính
là nỗi mơ ước đến khát khao, đến cháy bổng của dân tộc họ.
việc Nam Bắc TT đi đến thống nhất là điều không tưởng, vì đừng nói người Nam Bắc TT đã dựa vào các thế lực ngoại bang vào giải quyết công việc nội bộ của mình khiến cho Mĩ - TQ sẽ không bao giờ chịu từ bỏ quyền lợi nước lớn của mình trên bán đảo TT nếu 2 miền dám tự đi đến thống nhất, mà còn phải nói đến khoảng ngăn cách Giàu Nghèo giữa 2 miền sẽ đẩy 2 miền vào các cuộc khủng hoảng kinh tế xã hội -xung đột giàu nghèo không dễ gì hàn gắn được trong 1 sớm 1 chiều
Trả lờiXóaThử chờ xem, TIỀN + VKHN + TÍNH DÂN TỘC có làm nên chuyện gì không.
Trả lờiXóaCháu chào chú Lê Ngọc Thống. Tình cờ gần đây lướt net cháu mới biết đến blog của chú, đọc nhiều bài chú viết hay quá nên kết luôn. Về bài này theo cháu thì hai miền Triều Tiên có thể thống nhất được bằng con đường hòa bình. Ví dụ lãnh đạo 2 miền sau khi đã chấm dứt hết mọi xung đột thù địch và bình thường hóa quan hệ Triều Tiên - Hàn Quốc xong thì sẽ ký với nhau một hiệp ước hay hiệp định song phương về việc thi đua xây dựng và phát triển đất nước với nhau (thay vì chạy đua vũ trang, quân sự) trong một thời gian nhất định nào đó, chẳng hạn như 100 năm kể từ ngày bình thường hóa quan hệ ngoại giao. Trong suốt thời gian đó, 2 bên giữ vững thể chế chính trị của mình, không bên nào xâm phạm, xâm lược, cản trở, phá hoại hay can thiệp công việc nội bộ và sự phát triển của bên nào và cũng không để cho thế lực nào khác bên ngoài bán đảo làm như thế với mình. Hết thời gian nói trên, tiềm lực tổng hợp quốc gia (gồm kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội, an ninh, quốc phòng, khoa học kỹ thuật,v.v...) của bên nào mạnh hơn thì sẽ tổ chức thống nhất bán đảo Triều Tiên một cách hòa bình theo chế độ chính trị của bên đó bằng một cuộc Tổng tuyển cử cho toàn thể nhân dân trên toàn bán đảo Triều Tiên. Bắc Triều Tiên trong thời gian đó sẽ tiến hành thực hiện đổi mới, cải cách, mở cửa và hội nhập quan hệ quốc tế sâu rộng như Việt Nam, Trung Quốc, để khắc phục tình trạng lạc hậu, kém phát triển của mình và để thi đua, đuổi kịp Hàn Quốc. Chú thấy ý kiến này thế nào ạ?
Xóa